“Phải chi lúc trước mang giày tây thì giờ đã có dụng cụ đựng nước rồi”, nghĩ đến đây hắn chợt cảm thấy hơi buồn nôn.
Mặt trời dần lên cao, Nguyễn Long quyết định quay về, hắn còn nhiều việc phải làm. Thức ăn nước uống đã giải quyết được phần nào, việc tiếp theo là dựng nơi trú ngụ và tạo ra lửa. Những việc này làm rất mất thời gian, hắn không hề có bất cứ dụng cụ nào ngoài đôi bàn tay và cái nịt.
Đừng coi thường cái nịt, nó lại có nhiều công dụng trong hoàn cảnh hiện tại. Đầu dây nịt là cái móc bằng kim loại, Nguyễn Long dự định sẽ mài nhọn để sử dụng thay cho dao. Nó cũng và một vũ khí lợi hại, có thể quất từ xa vào kẻ địch, hồi nhỏ thường dùng để đánh nhau thật sự rất lợi hại. Ngoài ra, phần da cũng có thể cuộn lại làm thành đồ múc nước ở những hốc cây sâu, tuy mỗi lần múc chẳng được bao nhiêu nhưng tích tiểu thành đại, có còn hơn không.
Trên đường về, Nguyễn Long dùng chiếc áo sơ mi đã te tua để đựng những thứ nhặt được. Cái quần jean cũng được cởi ra để thấm đầy nước để về uống. Giờ đây hắn chỉ còn mỗi cái quần cộc, thân trên ở trần, lộ ra 2 hàng dao găm kinh khủng. Tại sao hắn không dùng áo để thấm nước mà dùng quần, đơn giản là áo thấm chẳng được bao nhiêu, còn quần đựng đồ thì chẳng được mấy món. Tuy hơi kinh dị nhưng trước mắt sống sót mới là điều quan trọng.
Đường rừng đầy gai góc rất khó đi, đồ đạc hắn nhặt được cũng rất nhiều, phải lặn lội mấy chuyến mới đem về được hết.
Mặt trời dần ngả về tây, ánh nắng gắt hơn chiếu xuống, những thú nhỏ chạy đầy trong rừng, may mắn chưa gặp con thú to lớn ăn thịt hung dữ nào. Dù sao trên người
cũng chà xát đầy lá cây, hy vọng không bị chúng đánh hơi được.
Về đến khoảng đất trống dừng chân, Nguyễn Long liền dùng bóng đo đạc để tính thời gian, hắn lấy luôn tiêu chuẩn của Trái Đất để ước lượng. Đã gần một giờ chiều, chắc hẳn còn đủ thời gian để làm lều, nghỉ ngơi chút ít, hắn bắt tay vào việc dựng lều trên cây.
Kiểm tra những thứ nhặt được, hắn lần này thu hoạch cũng rất khá. Một đống trái cây dại, cái quần chứa đầy nước, vài cành cây vừa tay, lá cây, cỏ khô được hắn phơi trước đó để nhóm lửa, lá tươi cũng có rất nhiều, mỗi chiếc lá lớn hơn cả bàn tay. Quan trọng hơn hết là đống dây leo rất chắc chắn, để lấy được chúng hắn cũng phải dùng đến hàm răng quý giá của mình để cắn, xé, tuốt, giật …
Sắp xếp các vật liệu đâu ra đó, hắn bắt đầu công cuộc làm lều. Hắn chọn một cành cây khác lớn hơn cành đêm qua ngủ, đem mớ dây leo làm thành một cái giàn hơi dốc xuống để tránh đọng nước. Sau gần cả giờ loay hoay, Nguyễn Long cũng làm xong cái khung mái che bằng dây leo. Tiếp đó hắn bắt đầu nối những chiếc lá tươi lại với nhau tạo thành từng mảng không chừa khe hở. Mỗi mảng tầm hai mươi lá, mỗi lá cỡ bàn tay, kiểu như ta chầm lá làm nhà. Hắn làm hơn mười mảng mới dừng lại. Dùng một lớp bùn nhão bôi lên để khi khô lại mái che của hắn sẽ có độ cứng nhất định. Hắn cũng quấn lá cây tạo thành hình phễu để chứa nước vắt ra từ cái quần huyền thoại, cũng được đầy hai cốc chứ không ít.
Chờ bùn khô, hắn thiết kế lại chỗ nằm cho rộng rãi hơn. Dùng cành cây làm thành một khung hình chữ nhật, sau đó hắn đan dây chằng chịt cách chắc chắn, cố định chúng ngang cành cây, dùng lá lót dầy lên như một cái nệm cho êm lưng.
Lúc này lớp bùn trét lên những mảng lá đã khô, hắn bắt đầu công đoạn lợp mái. Xếp chồng nhiều lớp lên nhau, cố định chắc chắn như người ta lợp nhà lá thôn quê, các mảnh lá xếp thành hình vảy cá xen kẻ không chừa khe hở. Một ít phủ hai bên hông làm thành vách.
Căn lều trên cây đã hoàn thành, tuy không có mỹ thuật nhưng cũng khá chắc chắn, ít ra cũng có được chỗ che gió che mưa. Tính toán một chút, còn khoảng 1 giờ nữa mặt trời sẽ hoàn toàn khuất bóng, trong rừng đã bắt đầu âm u, ăn qua loa vài trái cây, uống ít nước thấm giọng, Nguyễn Long bắt đầu công cuộc tạo lửa.