Bạn cùng bàn không nói lời nào, nhét phong bì vào túi áo đồng phục của anh, sau đó dột nhiên vòng tay ôm chặt lấy anh: “Khổ cho mày rồi.”
Lạc Xuất Vân không nói câu nào, vòng một tay qua ôm lấy đối phương, vỗ nhẹ.
Khi Lạc Vu Sơn về đến nhà đã thấy Lạc Xuất Vân làm sẵn cơm chiều đợi hắn.
Lạc Vu Sơn nhìn thấy anh thì vui mừng khôn xiết, chẳng thèm cởi giày đã nhào vào ôm lấy anh: “Anh hai, sao hôm nay anh về sớm vậy?”
Lạc Xuất Vân ôm em trai vào lòng, mũi chua xót, anh cố nén lại xoa đầu đối phương: “Đi rửa tay trước đã, xong rồi anh hai có chuyện cần nói với em.”
Lạc Vu Sơn cũng cảm nhận được có chuyện không hay, chậm rãi đứng thẳng người lại, dè dặt nghiêng đầu: “Anh à?”
“Mau đi rửa tay.” Lạc Xuất Vân đẩy đẩy vai hắn vào phòng tắm, anh cố gắng kiềm chế cảm xúc đi đến bếp dọn cơm cho Lạc Vu Sơn.
Đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên, anh vừa định đi ra ngoài thì Lạc Vu Sơn đã giành chạy ra trước: “Anh hai dọn cơm đi, em đi mở cửa cho.”
Đứng trước cửa là chi hội trưởng phụ nữ của khu phố, bà Hoàng.
Lạc Xuất Vân choáng váng đầu óc.
Lạc Vu Sơn ngoan ngoãn gọi: “Bà Hoàng.”
Đối phương chậm rãi đi vào, nhìn thức ăn trên bàn, cuối cùng ánh mắt rơi trên mặt Lạc Xuất Vân, nở nụ cười cảm thông: “Xuất Vân mau lại đây, bà có chuyện muốn nói với cháu.”
Lạc Xuất Vân không nhúc nhích, Lạc Vu Sơn liếc nhìn hai người rồi cũng trở nên yên lặng theo, bà Hoàng hắng giọng lên tiếng trước: “Đứng trơ ra đó làm gì, mau tới đây, Vu Vân ra đây ngồi cạnh bà nào” Vừa dứt lời, Lạc Xuất Vân nhảy vọt tới kéo Lạc Vu Sơn ra phía sau mình như bảo vệ một đứa trẻ.
Cánh tay đang giơ ra của bà Hoàng cứng lại, một lúc sau mới buông xuống rồi cười ngượng: “Hai đứa ngồi đi.”
Lạc Xuất Vân đơ ra như tượng, không có ý định ngồi xuống, Lạc Vu Sơn đứng phía sau kéo kéo góc áo anh mình: “Anh ơi.”
Ngay sau đó hắn thấy anh trai hắn quỳ xuống.
Lạc Xuất Vân dập đầu 3 cái với bà Hoàng, khàn giọng khẩn thiết cầu xin: “Cháu xin bà mà bà Hoàng, người đừng đem Vu Sơn đi, cháu nghỉ học rồi, cháu sẽ đi tìm việc làm, cháu cầu xin bà đừng mang em ấy đi đâu cả, cháu chỉ có một đứa em thôi, van xin bà.” Nói xong lại tiếp tục dập đầu, bà Hoàng che miệng khóc, bà kéo một hồi Lạc Xuất Vân vẫn không chịu đứng dậy, chỉ đành hét lên với Lạc Vu Sơn đã bị dọa cho ngây người: “Còn đứng đó làm gì, mau lại đây đỡ anh hai lên?!”
Lạc Xuất Vân lại cố hết sức níu Lạc Vu Sơn lại, anh giữ chặt em trai trong lòng, sợ vừa buông tay thì người sẽ biến mất.”
Bà Hoàng biết hôm nay sống chết thế nào cũng không thể tách rời hai anh em nhà này, thở dài không có ý thuyết phục nữa. Lúc rời đi vẫn phải dằn lòng nói một câu: “Xuất Vân à, bà không có ý nói cháu vô dụng, nhưng 2 đứa đều chưa thành niên, huống chi em trai cháu còn nhỏ như vậy, cha mẹ cháu đi rồi ai chăm sóc mấy đứa đây.”
Lạc Xuất Vân không chút nghĩ ngợi nói: “Cháu có thể tự lo cho mình, cũng có thể chăm sóc em trai cháu.”
Bà Hoàng cười khổ, lắc đầu: “Con à, con còn quá nhỏ, nói vậy với bà cũng vô dụng thôi, tới lúc không ai chịu nghe con đâu.”
Bàn về chuyện:
Tôi khóc rồi đây, tác giả kề dao siết cổ tôi luôn đi TvT.
2 đứa nhỏ mới nhiêu tuổi hả?!!!