“Khương Niệm, em đừng có mà đánh trống lảng! Trả lời câu hỏi của chị, tại sao lại muốn ức hiếp Ninh Khả Thanh?” Ái Lâm tức giận đến nỗi giọng chị run lên:
“Em có biết hiện tại báo chí viết thế nào về em không? Nói em ỷ thế hiếp người, khinh thường người mới không có chút gì là tố chất của một ngôi sao lớn. Đó chỉ là một diễn viên mới thôi. Cho dù cô ta có đắc tội đến em, em cũng có nhất thiết phải tự tay dạy dỗ cô ta không?
“Ức hiếp là ức hiếp còn cần lý do gì chứ.” Minh Thù chống cằm, khóe miệng hơi nhếch lên:
“Em cứ ức hiếp cô ta đó, không những hôm qua ức hiếp cô ta, ngày mai, ngày kia và cả sau này em đều ức hiếp cô ta.”
Ái Lâm: “…”
Ái Lâm cảm thấy sự tình có chút nghiêm trọng, không biết nghệ sĩ nhà mình xảy ra chuyện gì đây? Chị im lặng một lúc rồi kêu Minh Thù đưa di động cho Điền Viên sau khi dặn dò một hồi thì cúp máy.
Ánh mắt của Điền Viên nhìn Minh Thù cũng thay đổi.
Minh Thù mở di động xem qua tin tức mà Ái Lâm nói, có ảnh chụp ngày hôm qua cô hắt nước Ninh Khả Thanh. Nhìn góc độ chắc là người đứng sau lưng Ninh Khả Thanh chụp lại.
Tấm ảnh chụp chính diện Ninh Khả Thanh có góc chụp rất tốt, nhìn vào là có thể thấy được đúng là đang bị bắt nạt.
“Ai chụp ảnh này vậy?” Minh Thù chỉ vào ảnh chụp đầu tiên.
“Em không biết.” Điền Viên lắc đầu, ngày hôm qua có nhiều người như vậy không biết là ai chụp.
“Em đi hỏi người giám sát của đoàn phim hộ chị.” Minh Thù tắt di động:
“Tiện thể mang chút đồ ăn về cho chị nhé.”
“Chị Khương Niệm, chị…”, vẫn ăn?
Chị vẫn còn có tâm trạng ăn à?
Minh Thù mỉm cười nhìn Điền Viên, ánh mắt cô trong trẻo long lanh tựa như hồ nước mùa thu tuyệt đẹp. Nhưng chả hiểu sao Điền Viên lại thấy có gì đó trong ánh mắt ấy, lập tức xìu xuống che mặt rời khỏi phòng.
Chuyện này có vẻ tương đối ồn ào, mọi người trong đoàn đều xì xào bàn tán. Lúc cô đi qua, bọn họ ngay lập tức im bặt. Người ta là sao lớn, nói một câu thôi cũng đủ khiến cho bọn họ mất việc rồi.
Trong đoàn làm phim, chuyện sao lớn ức hiếp người mới là chuyện không còn mới mẻ, mọi người cũng coi đó là chuyện hết sức bình thường. Sở dĩ lần này ồn ào như vậy là do người bắt nạt người mới lại là Khương Niệm, một minh tinh trước giờ chỉ có tin đồn tình ái chứ chưa bao giờ có những tai tiếng không tốt.
“Chị Khương Niệm.” Ninh Khả Thanh mặc một bộ váy trắng chặn đường Khương Niệm, vẻ mặt chực khóc, nói: “Em không biết là ai đã đưa tin như vậy, nhưng em sẽ đứng ra giải thích rõ ràng.”
Vẻ mặt Minh Thù đầy vẻ nghi vấn
Cô ta làm cái gì vậy chứ?
Chả phải cô ta thông minh hơn rồi sao? Chỉ số thông minh bị gián đoạn à? Hay là đang ủ mưu tính kế gì nữa đây?
Hôm qua đúng là cô ức hiếp người mới thật mà cô cũng có phủ nhận đâu, cô ta đi giải thích cái quỷ gì thế?
Minh Thù mỉm cười nói: “Xin lỗi cho tôi qua!”
“Chị Khương Niệm, em…” Ninh Khả Thanh tỏ ra đáng thương nhìn Minh Thù:
“Em không có cố ý, chị đừng giận em, em sẽ đi giải thích với truyền thông.”
“Vậy cô mau đi đi, không là tin tức lại hết hot bây giờ.” Nụ cười trên mặt Minh Thù vẫn không thay đổi không nhìn ra được chút sơ hở nào.
Trong lòng Ninh Khả Thanh bỗng trầm xuống, cô ta tiến lên đưa tay muốn kéo Minh Thù. Ngay lúc cô ta còn chưa đụng tới Minh Thù thì cơ thể đột nhiên ngã xuống.
Giây tiếp theo Minh Thù có cảm giác có gió vụt qua lạnh lẽo.
Ninh Khả Thanh được một người đàn ông ôm lấy.
Xuất sắc, người đàn ông này chân có gắn cánh à? Thế mà cũng đỡ được? Có thiên phú vậy mà không làm vận động viên điền kinh quả thật là quá đáng tiếc.
Người đàn ông có vóc dáng cao ráo, toàn thân toát ra khí chất của một đại gia.
Đứng bên cạnh anh ta thôi đã thấy có chút bức bối rồi, anh ta đỡ Ninh Khả Thanh đứng dậy, hướng ánh mắt sắc bén về phía Minh Thù.
Người đàn ông này chính là đại gia đỡ đầu của Ninh Khả Thanh – Lệ Thiếu Nam.
Đẹp trai có quyền có thế, đây đúng là người tình trong mộng của biết bao cô gái.
Anh ta vừa xuất hiện, toàn bộ phim trường như bị ấn nút tạm dừng vậy, an tĩnh lạ thường.
Minh Thù mỉm cười nhìn Lệ Thiếu Nam, anh ta chưa kịp mở miệng cô đã cất tiếng:
“Ninh tiểu thư, lần sau mà có hãm hại người khác thì đừng ngã như thế. Tôi khuyên cô nên ngã đập mặt xuống sàn mới dễ dàng được người khác thương xót, cũng không dễ bị nhìn ra sơ hở. Hãm hại người khác mà còn tiếc mặt mình thì hãm hại làm sao được cơ chứ, tôi nói có đúng không?”
Giọng của Minh Thù nghe không ra châm chọc hay phẫn nộ, chỉ có nụ cười thản nhiên giống như là thật lòng đề nghị.
“Chị Khương Niệm, em không có.” Ninh Khả Thanh oan ức phản bác.
“Khương Niệm?” Nam nhân ôm vai Ninh Khả Thanh, giọng nói trầm thấp, đáy mắt hiện lên nét u ám:
“Ngày hôm qua là cô hắt nước vào cô ấy?”