– Băng Thủy! Mẹ ta đâu?
– Mẹ đang ở phòng của chị.
Nghe cô nói anh mới hỏi.
– Sao mẹ anh lại ở đó?
– Chị bị ốm nên mẹ qua đó.
– Ốm sao?
– Dạ!
Anh không hỏi gì thêm nữa, trong khoảng thời gian anh bị thương Băng Thủy chăm sóc cho anh đôi khi Băng Thiên cũng có đến chăm sóc nhưng có vẽ như Băng Thiên nhìn thấy trong ánh mắt của anh khó chịu với cô và luyến tiếc với Băng Thủy nơi trái tim có nhói lại nhưng rồi cô cũng nhìn thấy giữa em gái mình hình như cũng có tình cảm với anh nên nhiều lúc đến phiên cô chăm anh cô lại né tránh nhờ Băng Thủy chăm sóc thay mình.
Năm cô 15 tuổi, anh 17 tuổi.
Nhiều lúc cô bắt gặp anh và Băng Thủy cười nói vui vẻ lại khiến cô buồn thiu mà lui bước để cho người không gian riêng tránh làm phiền 2 người. Cô không dám tranh người mà em gái mình yêu nên lặng lẽ chôn dấu tình yêu đơn phương này.
– Băng Thiên!
– Dạ! Phu nhân?
Mặc dù thường ngày bà có nói riết về chuyện thay đổi cách xưng hô như Băng Thủy nhưng cô không nghe nên thôi. Vì anh bị ngã nên từ đó anh hay bị đau đầu phải uống thuốc được mấy năm nay.
– Con đem thuốc lên cho Tử Phong đi.
Nghe đến đây cô có chút đơ người.
– Băng Thủy đâu ạ?
– Con bé mắc đi việc mẹ nhờ rồi.
Nghe đến đây Băng Thiên có chút ái ngại thì bị bà giục.
– Nhanh đi con! Không nó nguội.
Cô đành đồng ý. Cô cầm bát thuốc đi lên lầu đằng sau có 2 bóng hình 1 lớn 1 nhỏ nhấp nhô phía sau lưng.
– Mẹ! 2 người yêu nhau mà không nói chúng ta cần phải giúp họ gần nhau hơn nữa.
– Ừm!
….
Đến phòng của anh cô vẫn không muốn bước vào vì nếu biết người mang thuốc không phải là Băng Thủy thì như thế nào?
Cốc cốc cốc.
Tiếng cửa vang lên không 1 tiếng nói gì cô mới mạo muội bước vào. Vừa bước vào thì cô thấy anh đứng quay lưng lại về phía cửa nhưng lúc cô gọi lại không nói gì. Đột nhiên tiếng của Tử Phong vang lên.
– Băng Thủy à! Thật ra mấy năm nay cảm ơn em đã chăm sóc anh và anh muốn nói với em 1 chuyện là anh đã yêu em mất rồi. Em có đồng ý làm bạn gái anh không?
Lúc này, Tử Phong mới quay đầu lại thì thấy người đứng đó không phải là Băng Thủy anh mới giật mình. Cô cũng bàng hoàng khi nghe anh nói và giật mình khi anh quay lại.
– Cậu…cậu chủ! Xin lỗi.
Thấy cô đặt bát thuốc xuống rồi chạy vội ra ngoài anh mới giật mình đưa tay lên muốn níu lại nhưng lại thôi. Anh thấy đột nhiên 1 sự chống vắng lướt qua nhưng nó đã bị anh vạt phắc sang 1 bên.
Chạy ra ngoài cô đã chui tọt vào trong phòng khóa trái cửa, lúc này những giọt nước mắt mới trào ra. Cô ôm miệng cô không cho tiếng khóc phát ra. Từ sau khi nghe cô Tử Phong thổ lộ tình cảm với Băng Thủy mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng bất ngờ quá khiến cô không khỏi đau nhói.
Cô đã cố kìm nén nước mắt không để cho nước mắt trào ra trước mặt anh và cô cũng không muốn anh biết được tình cảm của cô đối với anh.
Đêm đó cô khóc rất nhiều và đau đớn trong tim. Cô không ngờ được rằng cô đã yêu anh nhiều đến mức như vậy. Từ đó cô luôn giữ khoảng cách với anh và cũng không hiểu sao nhìn thấy hành động né tránh anh của cô lại khiến anh khó chịu đến vậy.