Thẩm Hành Quang không hỏi nhiều, tùy tiện nói vài câu khách sáo với tôi rồi rời đi.
Giá trị lợi dụng của tôi đối với Lâm Tân xuất phát từ đây, nếu ngay từ đầu anh ta theo đuổi tôi vì tình yêu, sau đó cầu hôn tôi, chỉ sợ là vì tôi là bạn thân của Thẩm Du, bởi vì tôi đã giành được đơn đặt hàng lớn đầu tiên cho sự nghiệp của anh ta, thông qua mối quan hệ của tôi, anh ta có thể nhận được việc kinh doanh từ tập đoàn Thịnh Dương.
Đàn ông sẽ không bao giờ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có lợi cho mình, ngay cả hôn nhân nhân cũng là một quyết định được thực hiện sau khi cân nhắc ưu khuyết điểm. Không giống như phụ nữ, não nóng lên vì tình yêu mà bước vào nấm mồ hôn nhân.
Chú Thẩm chỉ có một cô con gái là Thẩm Du, bây giờ cô ấy đã qua đời. Lâm Tân càng không ly hôn với tôi, nhất là khi tôi thường xuyên ra vào nhà họ Thẩm và tập đoàn Thịnh Dương.
Phạm Phạm nhanh chóng điều tra được thông tin của Uông Sở Sở, quả nhiên Lâm Tân thông qua cô ta chuyển tài sản, dùng danh nghĩa của cô ta mua rất nhiều bất động sản, cổ phiếu ở nước ngoài, còn gửi tiết kiệm một khoản tiền lớn trong ngân hàng.
“Nhưng người phụ nữ này chỉ biết Lâm Tân mượn thông tin nhận dạng của mình để mua một số tài sản ở nước ngoài, nhưng không biết có bao nhiêu tiền.”
“Vậy thì nghĩ cách cho cô ta biết, tôi không tin cô ta không động tâm vì một số tiền lớn như vậy.”
“Tôi cũng có ý này, cô yên âm, cô ta sẽ sớm biết hóa ra mình là một phú bà, chuyện tiếp theo e rằng sẽ khiến Lâm Tân nhức đầu rồi. Đúng rồi, chuyện chuyển phát nhanh bởi vì chưa có chuyển biến nên anh ta cũng dần thả lỏng, tôi quyết định cho anh ta một liều thuốc mạnh nữa.”
“Cô cứ chơi theo ý mình, chỉ có một điều, không thể làm ảnh hưởng chuyện anh ta kiếm tiền cho tôi.”
“Yên tâm, tôi có chừng mực, dù sao tôi cũng cần rất nhiều tiền để trị bệnh cho em gái tôi.”
Lâm Tân gần đây rất khó chịu, bởi vì anh ta lại nhận được một thư chuyển phát nhanh nữa, trên đó có bảy chữ “Tôi đang ở ngay bên cạnh anh”, bây giờ anh ta luôn nghi ngờ những người xung quanh. Đương nhiên người có hiềm nghi lớn nhất là Lý Hân Dĩnh.
“Đúng rồi, hôm nay em đến bệnh viện thăm dì Thẩm lại gặp Lý Hân Dĩnh, cô ta không sao chứ? Sau lần đó anh đã hỏi chuyện cô ta chưa? Nếu không phải vội đi đưa cơm cho dì Thẩm thì em muốn hẹn cô ta nói chuyện một chút, mấy ngày gần đây cô ta nhắn tin cho em, em vẫn chưa có thời gian gặp cô ta.”
Buổi tối, tôi giả vờ lơ đãng nhắc đến Lý Hân Dĩnh, sắc mặt Lâm Tân không tốt lắm, hỏi tôi: “Gần đây cô ta luôn tìm em sao?”
Tôi gật đầu: “Vâng, không biết tại sao, thật kỳ lạ.”
“Anh vốn không muốn nói, sợ em lo lắng, nhưng không ngờ cô ta lại làm phiền em. Cô ta bị phát hiện tham ô tiền của công ty, dù sao cô ta cũng làm lâu năm trong công ty, anh muốn giữ thể diện cho cô ta, không vạch trần cô ta, hy vọng cô ta chủ động rời khỏi công ty. CÔ ta tìm em chắc là muốn em thuyết phục anh, sau này thấy cô ta thì em tránh xa ra.”
Tôi tiếc nuối thở dài: “Thật sự không nhìn ra được, cô ta lại làm chuyện đó sao? Tại sao lại tham ô tiền công ty, em nhớ thu nhập của cô ta không thấp mà.”
“Một số người là sói mắt trắng(*) không biết điều.”
(*) Chỉ người vong ân bội nghĩa, tâm địa hung ác.
Tôi vươn tay mát xa thái dương cho anh ta: “Anh cũng đừng nghĩ nhiều, em thấy anh gần đây ăn ngủ không ngon mà đau lòng muốn chết. Đúng rồi, hiện giờ chú Thẩm không có tâm trạng lo chuyện công ty, bên Thịnh Dương đều do Thẩm Hành Quang phụ trách. Mấy hôm trước em đi tìm anh ấy, anh ấy tiết lộ với em có một dự án lớn sẽ bắt đầu vào nửa cuối năm nay, muốn để anh cùng tham gia.”
Khi cuộc sống và sự nghiệp của anh ta không thuận lợi, tôi là bà nội trợ hiền lành đương nhiên phải làm tốt công việc của mình. Anh ta nghe tin này lập tức cười, kéo tay tôi hôn lên mu bàn tay tôi: “Em đúng là tốt nhất!”
“Tất nhiên rồi, em là vợ anh mà.” Nói xong, tôi cúi người nằm sấp trên người anh ta, dường như anh ta rất thoải mái, câu có câu không vỗ lưng tôi. Muốn lừa gạt một cao thủ tình trường khó đến mức nào? Trước tiên bạn phải cải trang thành một con thỏ trắng.
“Chồng ơi, anh có yêu em không?”
“Đương nhiên, em là người anh yêu nhất.” Anh ta vuốt ve mặt tôi, dịu dàng nói.
“Nhưng có đôi khi em cảm thấy anh cách em quá xa, em cảm thấy chúng ta không còn thân mật như trước kia nữa.” Nói xong câu này, tôi ôm chặt lấy anh ta, như thể rất sợ anh ta rời đi.
Rất nhiều lúc tôi cư xử như một cô bé thiếu cảm giác an toàn, tôi biết anh ta thích được tôi quấn lấy như vậy, điều này đối với anh ta là vô hại, thoải mái.
Công phu trên giường của Lâm Tân thật ra cũng không tốt lắm, thời gian rất ngắn, có lẽ mấy năm nay có quá nhiều phụ nữ, nên thân thể anh ta gần như bị ép sạch. Nhưng anh ta dường như hoàn toàn không biết chuyện này, còn luôn hỏi tôi mình có lợi hại không, có mạnh không. Tôi đoán mỗi khi anh anh ta tập thể dục với người khác đều hỏi câu này, những người phụ nữ bên ngoài chắc cũng giống như tôi, dối lòng nói anh ta long tinh như mãnh hổ.
Lý Hân Dĩnh nhanh chóng từ chức, biến mất trong thế giới của chúng tôi. Lâm Tân cũng rất vô tình, một người phụ nữ theo anh ta ba năm, thậm chí còn mang thai đứa con của anh ta, lại cứ vứt bỏ không chút lưu tình như vậy, như thể chưa từng xuất hiện.
Chỉ là tôi vẫn đánh giá thấp người phụ nữ này, cô ta luôn có thể tìm ra con đường khác, nhưng tôi không thể tưởng tượng được cô ta sẽ tìm Dư Tuấn.
“Cô ta đến gặp tôi hai ngày trước, tỏ ý muốn quay lại. Còn khóc rất đau khổ trước mặt tôi, giống như tôi nợ cô ta vậy.” Dư Tuấn nói những lời này, giọng điệu rất khinh thường, xem ra anh ta thật sự không còn lưu luyến người phụ nữ này nữa rồi.
“Không phải cô ta muốn anh làm cha đó chứ?”
Dư Tuấn chế nhạo: “Tôi nghĩ cô ta muốn thế. Cô nói xem tôi nên đối phó với cô ta không, bây giờ cơ hội này rất tốt.”
Tôi lắc đầu: “Tôi không muốn làm khó phụ nữ, càng không muốn tổn thương sinh mạng vô tội. Nhưng nếu cô ta chọn chết một mình thì tôi không ngăn cản. Thật ra lựa chọn tốt nhất của cô ta là bỏ đứa bé, cầm tiền của Lâm Tân đưa cho cô ta mà rời khỏi đây, tìm thành phố khác sống tốt.”
“Gặp phải cô là may mắn của cô ta, đáng tiếc cô ta không biết. Ngay cả khi cô không đối phó với cô ta thì lần này tôi cũng không muốn để cô ta yên. Hết lần này đến lần khác chơi đùa tôi như kẻ ngốc, cô ta nên trả giá cho điều đó.”
Dư Tuấn phẫn nộ nói, tôi vỗ mu bàn tay anh ta: “Tôi không ngăn cản anh làm chuyện gì, nhưng hy vọng cậu không vì chuyện này mà đánh mất tương lai của mình, không đáng.”
“Cô yên tâm đi, lần này tôi sẽ không ngu ngốc nữa. Không phải cô ta muốn tôi làm ba đứa bé sao? Vậy tôi sẽ kết hôn với cô ta, ngày cưới lại vạch trần cô ta mang thai chưa lập gia đình, mang thai con hoang, cô xem cô ta có thể ở lại đây nữa không? Nếu cô ta không chịu rời đi, tôi sẽ ép cô ta phải đi!”
Những người thông minh luôn nghĩ họ có thể kiểm soát được mọi thứ, nhưng không biết rằng nhiều lần đều là do họ tự xem mình thông minh, Lý Hân Dĩnh cho rằng mình đã tìm được lối thoát, lại không ngờ đây là đường cùng!