– Ý nội Thẩm là sao ?
Ông cũng chưa từng nghe đến việc hôn ước giữa cháu và Doãn Chí Hiên. Theo lý mà nói, kể cả ba của cậu ta “Doãn Chí Thành còn chưa được sự tín nhiệm của ông cụ Doãn, làm gì Doãn Chí Hiên được ông ấy để tâm đến hôn ước gì gì đó”.
Liễu Hiên trợn tròn mắt “vậy có nghĩa là hai cha con Doãn Chí Thành và Doãn Chí Hiên cùng nhau giở trò !”
Ầm…
Ông cụ Thẩm tức giận đập bàn “ta biết ngay mà !”
– Nhưng nội Thẩm à, họ…
Được rồi cháu ngoan, chuyện hôm nay cháu tuyệt đối không được kể cho bất kỳ một ai khác, nếu không thì không những khiến cho những kẻ có lòng tham giở trò, mà chính bản thân của cháu cũng sẽ rơi vào nguy hiểm.
– Cháu biết rồi ạ !
Muộn rồi, cháu nghỉ ngơi đi…sáng sớm mai cháu phải lập tức rời khỏi thôn, sau này không được phép đến tìm gặp ông nữa…dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không được đến tìm gặp ông.
Ông cụ Thẩm móc từ trong túi ra tấm thẻ…
“Cháu hãy cầm lấy, ông đã giúp cháu giữ gìn mười năm nay rồi !”
Liễu Hiên ngạc nhiên “thẻ đen sao ? Đây là…”
Đây là của ông nội cháu để lại cho cháu. Ta giữ nó mấy năm nay, ta không dám đưa ra vì sợ sẽ bị mấy kẻ tham lam kia tóm hết của cháu. Ta định vài hôm nữa sẽ đến Thủ Đô tìm cháu và đưa nó cho cháu…không ngờ là cháu đã đến tìm ông.
Liễu Hiên rơm rớm nước mắt “cháu cám ơn ông”.
Được rồi…được rồi…cháu nghỉ ngơi đi !
– Dạ ! Ông ngủ ngon…
Ừm…
Ông cụ Thẩm nhìn theo bóng lưng Liễu Hiên “tội cho cháu, tự dưng lại vướng vào vụ phiền phức này…hy vọng cháu sẽ được bình an vô sự”.
………………
Từ biệt cụ Thẩm, Liễu Hiên đã trở về Thủ Đô, trong lòng cô vô cùng khó chịu vì cô còn quá nhiều dấu chấm hỏi trong đầu. Nhưng lại không biết nên hỏi ai…
………
Sau khi trở về Doãn gia, Liễu Hiên luôn rút mình trong phòng…
Rầm…
Dáng vẻ cao to, lạnh lùng của Doãn Chí Hiên đứng che hết cửa ra vào, anh lạnh giọng thốt lên…”kể từ ngày hôm nay, cô dọn đến nhà bếp ở đi”.
Liễu Hiên ngỡ ngàng nhìn Doãn Chí Hiên, mắt cô đượm buồn nhưng không hề phản kháng. Cô bước xuống giường thu dọn đồ dùng cá nhân rồi bước ra cửa…cả quá trình, cô không hề đối hoài gì đến Doãn Chí Hiên.
Doãn Chí Hiên cảm thấy không thoải mái khi thấy thái độ này của cô “Cô bị câm à ?”
Liễu Hiên quay đầu lại liếc nhìn anh và cười khẩy “tôi không bị câm và cũng không bị điếc, chỉ là tôi không muốn tốn nước bọt trên một bãi rác !”
Cô…
– Tốt nhất là nên như thế vì Doãn Chí Hiên anh không xứng đáng để ngồi vào ghế người thừa kế, cũng như anh không xứng đáng để có được tôi. Anh vốn chỉ là loại rác rưởi hôi thối.
Cô…
– Hừ…”Cô…cô…cái con khỉ !”
Rầm…
Liễu Hiên đóng sầm cửa lại rồi tiêu sái rời đi “hừ…đối xử với tôi như thế mà muốn tôi giúp anh lên làm người thừa kế à ? Mơ đi !”