“Lịch sử Y học?”
Cô lẩm bẩm. Tự hỏi kẻ không có nhân tính kia sao lại đọc sách chuyên ngành thế này? Giả nhân giả nghĩa à?
Với một người kĩ tính như Long Vũ, việc để sách lại trường là bất khả thi. Thật sự là cậu đã quên mang nó về.
Nghĩ đi nghĩ lại. Ái Nhi mới quyết định “lấy công chuộc tội”. Trao trả đồ dùng tận tay người chủ, chắc chắn cậu ta sẽ cảm động rơi nước mắt.
…—————-…
“Ding-dong”
Cô gái nhỏ sau lưng đeo cặp, hai tay ôm cuốn sách to đùng đứng trước cửa đợi.
Người ra mở cửa là bác quản gia. Nhìn thấy cô bạn duy nhất mà cậu chủ nhỏ tiếp xúc, bác liền niềm nở:
– Chào cháu! Cậu chủ đang đi mua ít đồ. Cháu có thể vào trong đợi cậu ấy về.
Ái Nhi chỉ định sang trả quyển sách, không ngờ lại được mời thế này. Cả đời cô chưa bao giờ bước chân vào căn biệt thự nào. Đây có lẽ là một cơ hội tốt.
Nội thất bên trong quả thật lộng lẫy như một bức tranh. Đường nét kiến trúc lấp lánh, tinh xảo nhìn vào là biết tốn bộn tiền.
– Cháu ngồi đây đợi chút nhé!
Bác trai mang ra một ly nước rồi lại vào làm nốt công việc dang dở.
Ái Nhi ngồi lọt thỏm ngay giữa chiếc sofa to lớn. Cô nhân lúc không có ai còn nằm thử một tí.
Cái ghế này êm ái hơn cả chiếc giường quèn ở nhà mình.
Nằm nhìn lên chiếc đèn chùm sang trọng mãi cũng cảm thấy chán ngắt. Cô tò mò thử đọc “Lịch sử Y học” xem có gì thú vị.
Trần Long Vũ mở cửa vào nhà, xách theo bọc thức ăn cho mèo mà cậu mới mua. Cảnh tượng Ái Nhi nằm trong phòng khách làm cậu giật mình.
Thân hình cô bé còn ngắn hơn cái ghế nhà cậu. Cô ngủ quên, cuốn sách dày cộm úp lên mặt để tránh chói mắt.
Kiểu này chắc là đọc được vài dòng rồi không hiểu gì, đau đầu mà lăn quay ra ngủ.
Bác quản gia bước ra, bị ánh mắt hình viên đạn của Long Vũ dọa cho sợ. Bác nhún vai biểu hiện “Tôi tưởng hai người thân thiết nên mới cho vào”
Cậu lắc đầu rồi đưa bọc đồ ăn của mèo cho bác đi cất.
Long Vũ còn định đá cô vài cái cho tỉnh rồi đuổi về. Nhưng khi thấy Ái Nhi nằm ngủ ngon lành lại có phần không nỡ.
Cậu bước lại gần nhấc quyển sách của mình lên. Dưới những trang giấy hiện ra một gương mặt tròn trịa, xinh xắn tựa thiên thần.
Tiếng thở nhè nhẹ của cô giúp căn nhà trở nên bình yên đến lạ.
Long Vũ bị cuốn hút rồi vô thức ngắm nhìn hàng mi cong đang nhắm chặt kia.
“Khụ khụ”
Tiếng ho của bác quản gia đánh tan sự tập trung của cậu chủ nhỏ. Cậu giật mình kéo bác vào trong bếp, thì thầm:
– Bác chưa nói ra chuyện con mèo đó chứ?
– Chưa. Tôi vẫn muốn sống nên không dám vạ miệng.
Long Vũ dường như đã hài lòng, cậu phẩy tay:
– Tôi lên lầu đây. Bác đuổi khách về đi.
Nhưng quay lưng bước được một đoạn, cậu lại nhìn về phía quản gia.
– Đợi thêm xíu nữa rồi đánh thức cậu ta cũng được.
Bác trai cúi đầu cười nhẹ.
Cậu chủ nhỏ của chúng ta đúng là một tên lưu manh chính hiệu. Sáng nào cậu cũng lén lút bắt mèo nhà người ta vào phòng riêng. Đã vậy còn vừa đi mua một túi đồ ăn cho nó.
“Tôi chờ đến ngày bị bắt quả tang xem cậu ăn nói như thế nào”