Sắc mặt Thi Tuyết Nhàn vô cùng căng thẳng, trong đôi mắt đều sắp tóe ra những tia lửa nhỏ, nhưng bà ta vẫn cố gắng kiềm chế lại tâm tình của bản thân, đáp: “Đây là quyết định của bố cậu, cậu chẳng có quyền can thiệp.”
Trước đây Lục Yên cũng từng nghe qua sự ghê gớm của bà nội đời sau này. Họ hàng trong nhà đều nói, là bà nội đời sau gièm pha bên tai ông nội, lâu ngày làm cho mối quan hệ cha con họ ngày càng nhạt nhẽo. Chính việc này khiến cho cha con họ sau này xảy ra xích mích, ông nội đến một phân tiền tài sản cũng không để lại cho bố cô.
Trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay coi như Lục Yên đã thấy được khí thế của bà nội đời sau này. Chỉ là, Lục Yên có chút mù mờ, tại sao Thi Tuyết Nhàn lại tận lực nghĩ cách đuổi cô đi. Nếu là người trong nhà, nhìn thấy đứa con gái giống bà cô nhỏ bị thất lạc, chắc chắn phải hỏi rõ ràng nguyên nhân gốc rễ. Bà ta dựa vào cái gì để kết luận Lục Yên không phải cô?
Đúng lúc này, cửa phòng trên tầng hai mở ra, một cô gái cầm tai nghe đi ra, cau mày nói: “Mẹ, ồn ào thế! Hại con không tập trung ôn tập tiếng Anh được.”
Lục Yên quay đầu lại nhìn cô gái đó. Cô ta mặc áo cánh có tay dài chấm gót màu hồng phấn, phối với váy lưới lụa mỏng nhạt màu, ở hông dùng dây mềm thắt nơ con bướm, trang điểm giống một cô công chúa nhỏ.
Lục Yên vẫn có chút ấn tượng với cô gái này. Cô ta là đứa trẻ mà bà nội đời sau Thi Tuyết Nhàn mang theo, tên là Thi Nhã. Thi Nhã không phải con cái nhà Lục gia, nhưng sau này cô ta ở lại Lục gia, gọi Lục Giản là chú.
Lục Yên cũng là lúc nhỏ nghe họ hàng trong nhà tám nhảm, nói rằng Thi Tuyết Nhàn vẫn luôn muốn Thi Nhã đổi tên thành Lục Nhã, gọi Lục Giản là bố, nhưng Lục Giản lại không nhận cô ta.
Thi Nhã nhìn Lục Yên đánh giá từ trên xuống dưới, đôi lông mi vừa cong vừa đẹp, môi chúm chím hồng hào, trơn bóng như ngọc. Còn đôi mắt anh đào sáng ngời giống Lục Trăn y đúc, khiến cho ngũ quan đều tràn đầy sức sống, xinh đẹp rung động lòng người.
Thi Nhã hơi thay đổi sắc mặt, hỏi mẹ với giọng đề phòng: “Mẹ, cô ta là ai vậy?”
Thi Tuyết Nhàn nói: “Anh con đem từ bên ngoài về, một mực nói là em gái bị thất lạc năm xưa.”
Thi Nhã vừa nghe con bé thiểu năng kia trở về rồi, tự dưng sinh lòng thù địch với Lục Yên, chợt biến sắc: “Mẹ, là thật sao?”
Thi Tuyết Nhàn nhàn nhạt đáp: “Nó không thể trở về đâu, không phải nó.”
Thi Nhã lúc này mới khe khẽ yên tâm.
Lục Trăn chẳng thèm để Thi Tuyết Nhàn vào mắt, gửi cho ông bố Lục Giản một tin nhắn, chỉ nói tóm gọn tình hình, sau đó gọi người hầu thu xếp phòng ngủ đêm nay cho Lục Yên.
Mặc dù Thi Tuyết Nhàn là mẹ kế, nhưng dù gì cũng là chủ quản trong nhà, liền lập tức lên tiếng: “Không được! Trước khi mọi việc được sáng tỏ, cậu không thể để đứa nhóc lai lịch không rõ ràng này qua đêm ở trong nhà.”
“Tại sao không thể?”
“Bố cậu có thể cất giữ nhiều đồ gốm sứ giá trị lớn, nếu như bị trộm mất thì phải làm sao?”
Lục Yên liếc nhìn Thi Tuyết Nhàn. Bà ta đẹp thì đẹp thật, thời trẻ chắc cũng phải ít hơn mẹ của Lục Trăn vài tuổi, thế nhưng lòng dạ lại hẹp hòi, nếu so với đại tiểu thư Mạnh thị xuất thân gia thế giàu có, thì đúng là xách dép đuổi không kịp.
Nhất cử nhất động của Thi Tuyết Nhàn đều lộ ra vẻ tiểu nhân hẹp hòi, thảo nào Lục Giản rất ít khi đem bà ta tới những nơi trang trọng. Bà ta chẳng dự nổi tiệc tùng.
Lục Trăn nói: “Mất thì tôi đền là được.”
“Cậu đền? Tiền của cậu không phải tiền nhà Lục gia sao!”
Lục Trăn đột nhiên nở nụ cười: “Nói đi nói lại thì vẫn là tiền nhà Lục gia tôi, bà lo lắng cái gì?”
Thi Tuyết Nhàn bị Lục Trăn làm cho chết sặc, nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Thi Nhã xốc váy lên, đi xuống tầng, đi tới trước mặt Lục Yên, nhìn chằm chằm cô, sau đó lại nhìn sang Lục Trăn. Khỏi phải nói, hai người giống nhau như đúc từ một khuôn. Cô ta có chút lo lắng không yên. Trước đây cô ta không thích đứa em thiểu năng kia, dù sao cũng cùng là hai đứa con gái ở trong nhà, nhưng đứa con ruột bao giờ chả được yêu thương chiều chuộng hơn.
Vất vả suốt hai năm qua, bố dượng Lục Giản rốt cuộc cũng có chút quan tâm cô ta. Thật sự không hề muốn đứa con gái ruột này quay về, tranh giành sự yêu chiều với cô ta.
Thi Nhã kéo góc áo của mẹ, vội vã nói: “Mẹ, mẹ không được để cô ta ở lại.”
Thi Tuyết Nhàn vỗ vỗ tay của con gái, ra hiệu yên tâm, sau đó ngồi xuống ghế sô pha, bày ra bộ dạng chủ quản trong nhà, trước tiên khuyên bảo Lục Trăn.
“Tiểu Trăn, cậu có chắc chắn một trăm phần trăm đây chính là em gái thất lạc Lục Yên không?”
Lục Trăn không thể khẳng định một trăm phần trăm, nhưng nắm chắc bảy mươi phần trăm.
“Hai năm này, bố cậu rất vất vả mới có thể thoát ra khỏi nỗi đau mất con gái. Bây giờ cậu lại mang một cô gái thân phận không rõ ràng về nhà, gieo hy vọng cho bố cậu. Nếu giám định ruột thịt cho ra kết quả không phải con bé, cậu nghĩ, bố cậu còn có thể chịu nổi cú sốc như vậy nữa không?”
Mặt Lục Trăn lộ ra chút ngượng nghịu.
Đúng vậy, trước đây Lục Yên cũng nghe người trong nhà nói qua, đứa con gái nhỏ mà Lục Giản hết mực yêu thương, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. Cô ấy muốn mặt trăng trên trời, Lục Giản cũng có thể hái xuống cho.
Sau khi con gái bị người ta lừa mất, Lục Giản cử người đi tìm bốn phương tám hướng, đêm nào cũng ngủ không yên, tóc ở trên đầu chỉ trong hai năm mà bạc trắng.
Thấy Lục Trăn dao động, Thi Tuyết Nhàn tận dụng thời cơ, nói: “Hay là mang con bé này đi đi. Muộn thế này rồi, bố mẹ nó sẽ rất lo lắng.”
Lục Yên siết chặt lấy tay Lục Trăn, vội vàng nói: “Đây là nhà của tôi, mấy người định đem tôi đi đâu?”
Sắc mặt Thi Tuyết Nhàn lạnh lẽo: “Cái con bé này, tưởng rằng cửa nhà Lục gia chúng ta dễ vào thế sao, muốn ương bướng à?”
Lục Yên bị bà nội đời sau này làm cho tức chết rồi. Bà cô nhỏ năm đó thất lạc, trong gia tộc có không ít lời bóng gió, nói rằng có khi lại liên quan đến bà mẹ kế này. Lúc đó Lục Yên còn là đứa trẻ ngốc đáng yêu, không tin trên đời này có người ác độc như vậy. Bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của Thi Tuyết Nhàn, cô tin rồi.
“Dù sao tôi cũng không đi” Lục Yên siết chặt tay Lục Trăn, nhỏ giọng cầu xin: “Bố đừng để con đi.”
Thi Tuyết Nhàn đập bàn đứng dậy, lạnh lùng nói: “Nếu như không đi, tôi đành phải gọi người đuổi cô ra ngoài.”
Đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng xe ô tô, luồng ánh sáng đèn xe chiếu qua ô cửa kính thủy tinh, rọi vào trong, vừa khéo chiếu lên mặt Lục Yên.
Lục Yên theo bản năng đưa tay che mắt, nhìn thấy đèn chiếu rọi từ xa, một người đàn ông bước xuống khỏi chiếc xe Mercedes.
Lục Giản vội vã quay về rồi.