Nhưng___
Một người thân mặc đạo bào màu xanh, tóc dài buộc lên, sắc mặt khó coi.
Một người khoác lên lụa mỏng hồng nhạt, tóc dài đến eo, sắc mặt cũg khó coi y hệt.
Có đệ tử cảm thấy vẻ mặt các nàng đều quá bất thường, sáp lại cùng nhau châu đầu ghé tai.
“Chuyện này.. Lẽ nào hai người đều thất bại?”
“Không thể nào, chẳng lẽ nhiệm vụ khó khăn như vậy lại rơi vào trên người một đệ tử nội môn bình thường nào đó sao?”
Ngay cả các trưởng lão cũng cảm thấy nghi hoặc.
Ngay lúc Tào trưởng muốn lên tiếng hỏi thăm hai người, một dòng chữ màu vàng từ từ hiện lên phía trên Tàng kinh Các.
“Mộ Hoan, Trúc cơ đỉnh phong, nhiệm vụ nội môn: Công lược đệ tử thân truyền của chưởng môn Đạo Tông-Đạo Trác, thời hạn ba năm, nhiệm vụ cấp A”.
Mộ Hoan lại chỉ là nhiệm vụ cấp A?
Vậy có nghĩa là..
“Lạc Hành Ngọc, trúc cơ hậu kỳ, nhiệm vụ nội môn: Công lược Hòa thượng Liễu Ngộ, khiến hắn động tình, phá vỡ Phật pháp Kim thân, thời hạn mười năm, nhiệm vụ cấp SS”.
Bùng nổ.
Trên bình đài của Tàng kinh Các, hơn một ngàn đệ tử nội môn châu đầu ghé tai, tiếng bàn luận xôn xao không dứt.
Lần nhiệm vụ nội môn này, không chỉ xuất hiện bán cấp S, cấp S, mà ngay cả loại nhiệm vụ khó vạn năm cấp SS cũng xuất hiện.
Nhưng nghĩ đến độ khó của nhiệm vụ công lược Phật tử cùng với việc công lược thành công sẽ tạo thành ảnh hưởng, mọi người lại thấy nhiệm vụ này được đánh giá là cấp SS cũng không có gì kỳ quái.
“Nhiệm vụ cấp SS, kể từ khi thành lập môn phái chúng ta, ngoại trừ lần này ra còn từng xuất hiện qua sao?”
“Ngẫm lại cũng thật là kích thích, Phật tử cao cao tại thượng kia nếu động tình, nhiễm phải chuyện tình cảm nhân gian, dục vọng ham muốn. Vậy người trong thiên hạ chẳng phải đều có thể nhìn thấy những con lừa trọc Vô định tông bị chê cười sao?”
“Kỳ thực nhiệm vụ này vẫn thích hợp với Mị chủ hơn, Hòa thượng cấm dục cùng yêu nữ xinh đẹp, hai người kết hợp cùng nhau cảm giác càng thêm kích thích”.
“Ngươi đọc mấy cái thoại bản nhân gian này quá nhiều đi, chẳng lẽ vị Phật tử cao cao tại thượng kia còn muốn phổ độ cho yêu nữ Hợp hoan Tông chúng ta hay sao?”
Tiếng bàn luận của nam tử, tiếng cười duyên của nữ tử vang lên bốn phía.
Hành Ngọc tu vi cao dĩ nhiên có thể nghe được mấy tiếng nghị luận này.
Nàng nặng nề hít một hơi, nhiệm vụ này thực sự rất phiền phức.
Phật môn chi quang dễ bị câu dẫn như vậy sao, phật tử nếu phản bội lại Phật môn, không biết có bao nhiêu Phật tu trong thiên hạ đem nàng coi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Bởi vậy mới nói, nàng ghét nhất là đụng tới loại phiền toái này.
Không ngờ tới ngàn chờ vạn mong, nhiệm vụ này vẫn là rơi xuống trên người nàng.
Mộ Hoan nữ nhân này cũng thật là vô dụng.
Hành Ngọc liếc nhìn Mộ Hoan đang đứng bên cạnh mình, trong lòng không nhịn được lẩm bẩm.
Lúc trước còn tràn đầy tự tin như vậy nói nhiệm vụ này trừ nàng ra thì không thể là ai khác, quay đầu lại cũng chỉ nhận lấy một nhiệm vụ cấp A.
Đối với vấn đề này, Hành Ngọc so với bản thân Mộ Hoan còn thất vọng hơn.
Nhắm mắt lại, tâm tính Hành Ngọc trở nên bình tĩnh.
Nàng hướng chư vị trưởng lão thi lễ một cái, lần nữa quay lại trong đám người.
Mộ Hoan liếc mắt nhìn bóng lưng nàng thong dong rời đi, lại nghĩ tới nhiệm vụ chính mình nhận được, oán giận giậm chân một cái.
Hành Ngọc tùy ý chọn một khoảng đất trống đứng lại.
Nàng cúi đầu thưởng thức những tua rua trên kiếm, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Người tới chính là Vũ Mị.
Vũ Mị hai tay chấp sau lưng, ý cười nhẹ nhàng nhìn về phái Hoành Ngọc: “Không tồi, không tồi, kế tiếp ngươi còn phải nghĩ biện pháp bắt lấy đóa cao lãnh chi hoa kia đi”.
Hành Ngọc cười lạnh: “Ngươi lại đây là muốn cười trên nỗi đau của người khác đi”.
Lời Vũ Mị nói mười ngày trước vẫn còn văng vẳng bên tai.
Nàng thế nhưng nói Hành Ngọc mị thuật tệ hại, giá trị hâm mộ thấp, chỉ có thể rơi vào kết cục nhiệm vụ thất bại.
Trên móng tay thon dài của Vũ Mị tô sơn móng tay sắc đỏ diễm lệ, đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt nàng: “Chính là ý tứ như vậy, nhiệm vụ ta chờ mong bị ngươi đoạt đi, còn không cho phép trong lòng ta u ám một chút sao?”
Nàng nói tới thản nhiên như vậy, ngược lại làm cho Hành Ngọc bật cười.
Được thôi, loại nữ nhân xấu đến rõ rõ ràng ràng như vậy, quả thực khiến người ta rất khó chán ghét.
“Bất quá ta đến lúc này, để bày mưu tính kế cho ngươi”. Vũ Mị mỉm cười quyến rũ: “Trì vẫn luôn muốn thử nắm bắt ngươi, ngươi có thể nhân cơ hội này phối hợp một phen, thuận đường học tốt mị thuật với hắn cùng việc làm sao để công lược người khác?”
“Trong thập đại thiếu chủ, tướng mạo Trì là tốt nhất, kỹ thuật song tu cũng là tốt nhất, ta nghĩ hắn sẽ là ứng cử viên sáng giá”.
Hành Ngọc mỉm cười.
Cổ tay rung lên, nửa thân kiếm trong bao hoàn toàn lộ ra ngoài.
Hành Ngọc nâng ngang trường kiếm, dùng lưỡi kiếm sắc bén nhắm thẳng Vũ Mị.
“So với tu luyện mị thuật, kỳ thực ta càng muốn cùng ngươi bàn luận một hồi kiếm đạo”.
Vũ Mị sắc mặt không đổi: “Ngươi đây là thẹn quá hóa giận rồi hả?”
“Ta chỉ là muốn giúp ngươi quản giáo cái miệng này một chút thôi”.
Hành Ngọc thu kiếm, tra kiếm vào vỏ.
Nàng xoay thanh trường kiếm trong tay, mang bên hông: “Không còn việc gì náo nhiệt, ta đi trước một bước”.
Nhưng khi bước xuống chín trăm chín mươi chín bậc thang, Hành Ngọc không khỏi cúi đầu suy nghĩ một chuyện.
– _Tu luyện mị thuật là không thể nào.
Nhưng mà, đặt mua một ít mị dược có thể đẩy ngã cả tu sĩ Nguyên Anh Kỳ ở bất kì tình huống nào, có lẽ.. sẽ có tác dụng?
Rất nhanh, Hành Ngọc loại bỏ ý nghĩ này.
Sau khi hạ mị dược cho hòa thượng sẽ cần người tới giải dược..
Rõ ràng là buôn bán lỗ vốn mà, sao nàng có thể để cho mình chịu thiệt.
Bằng không thì nàng có thể từ bỏ nhiệm vụ, trốn khỏi Hợp hoan Tông đi.