Hạ tướng là Hạ tướng, còn người khác là người khác.
Hạ Uyển Đồng không phải Hạ tướng.
Chỉ là hiện tại Hạ tướng chết trận, Hạ gia cũng không còn ai, giúp một tay coi như chấm dứt ân tình cũ.
Hắn còn có bá nghiệp riêng của mình, dù là ai cũng không thể là vật cản chân.
“Được! Phiền ngài đưa ta tới trước mặt Hoàng thượng. Coi như mọi ân tình gì đó không còn.”
“Chuyện còn lại… tiểu nữ sẽ tự lo liệu.”
Hạ Uyển Đồng âm thầm ra quyết định.
Chuyện lớn nhất bây giờ chính là rời khỏi thị phi, Hạ gia thất thế, phe phái trong triều sẽ chia lại.
Mà trước giờ lòng người ấm lạnh.
Lịch sử ngàn đời có khi nào đi khác đi?
“Được.”
“Uống thuốc đi. Bổn vương sẽ đưa ngươi đến trước mặt Hoàng thượng.”
Lúc này, thủ hạ Liêm Tiêu của Hàn vương nhanh chóng chạy vào nói nhỏ gì đó với Hàn vương.
Hắn nghe xong hơi nhíu mày.
“Hạ tiểu thư, dường như A Đậu kia bị người khác giết chết rồi. Ngươi vẫn muốn gặp Hoàng thượng?”
Hàn vương vẫn là muốn cho nàng biết.
“A Đậu chết là chuyện sớm muốn! Chuyện ta gặp Hoàng thượng lại là chuyện khác.”
Nói xong, Hạ Uyển Đồng ngồi dậy, đánh giá hiện trạng cơ thể hiện tại.
Có chút suy yếu, có lẽ nữ tử thời này ăn uống không ổn rồi.
Nàng sau khi xử lý xong việc cần phải tự bồi bổ bản thân, còn có dường như nàng cảm nhận được trong người có chút hàn độc.
Nhưng trong ký ức của nàng, nguyên chủ này cũng không bị ai hạ độc… vậy thì chỉ có thể có người tính kế đằng sau.
“Chuẩn bị ngựa đi!”
Hàn Dạ Nguyệt cũng rất dứt khoát.
Lúc này một người hầu bưng lên một chén thuốc nồng.
Mà Hạ Uyển Đồng hơi nhíu mày, nàng nhận ra thuốc có vấn đề.
“Này… ta không muốn uống.”
Vào mắt Hàn Dạ Nguyệt, hắn lại cho rằng nàng dở thói tiểu thư.
“Tiểu thư nên nhớ thuốc đắng dã tật.”
Ánh mắt của hắn có chút thiếu kiên nhẫn, trong lòng âm thầm tự cười bản thân, có lẽ bản thân hắn đánh giá Hạ tiểu thư khá cao.
Dù sao cũng chỉ là một tiểu nha đầu, tâm cơ hiểu biết đến đâu chứ?
“Thuốc này có vấn đề.”
Nhìn ra ánh mắt nghi ngờ của Hàn vương, Hạ Uyển Đồng vô cùng khó chịu, cũng không muốn quan tâm quá nhiều.
Giữ mạng trên hết!
“Vẫn nên đi thôi. Thuốc này sẽ nói sau.”
Hạ Uyển Đồng xuống giường.
Chợt, nàng nhận ra y phục của mình có chút không hợp lắm.
“Vương gia… người có thể giúp người giúp đến cùng…”
Hàn Dạ Nguyệt lúc này mới chú ý.
Hắn phất tay ra lệnh cho quản gia đưa đồ vào, trước khi rời đi không quên bỏ lại một câu.
“Ta chờ người ngoài xe ngựa.”
Mà Hạ Uyển Đồng đã quen với việc tự mình làm mọi thứ, không quen có người hầu hạ gì đó.
“Các người lui ra đi.”