Nam Môn Thần sửng sốt với hành động này. Người con gái này chủ động chạm vào hắn ư, thật sự không ghê tỏm sự xấu xí trên mặt của hắn sao?
An Ngôn trong mắt hắn là một cô gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, có thể ví von bao nhiêu vua chúa cũng nguyện đánh đổi giang sang để có được nàng.
– Anh có thể giúp em 8000 vạn, giữ lại nhà thờ phụng cha không?
Ầm…
Nam Môn Thần tức giận dộng bàn, hoá ra đây là lý do nàng dịu dàng với hắn, giả dối, nàng quá giả tạo.
– Cô nghĩ gì mà dám ra điều kiện với tôi! Cô nghĩ tôi là ngân hàng sống à?
Hắn siết chặt nắm đấm hướng mắt nhìn nơi khác, không muốn bị nhan sắc nàng mê hoặc, hắn sẽ không làm điều ngu ngốc ấy.
– Môn Thần…
Nghe nữ nhân dịu dàng gọi tên mình, hắn nghiến răng.
– Chết tiệt! ! Ai cần cô gọi tên tôi… Tránh xa tôi ra.
Thật sự An Ngôn đẹp hút hồn lại dịu dàng, trong thành phố này tiếng tâm đại tiểu thư nhà họ An không ai không biết, giỏi cầm kỳ thi hoạ.
– Muốn tiền của tôi đúng không?
An Ngôn ướt mi gật gật đầu.
– Thế giúp nó vui.
Nam Môn Thần chỉ xuống hạ dưới, An Ngôn sửng sốt nhìn hắn.
– Cô ý kiến gì? Không làm mà muốn có tiền sao?
Hắn cười khẩy nâng cằm nữ nhân, dùng ánh nhìn tà mị quét lên co thể đầy đặng của An Ngôn.
– Môn Thần.
Ầm.
Hắn vỗ bàn một cái rầm, đôi mắt như ngàn đốm lửa.
– Tôi cấm cô gọi tên tôi! ! !
An Ngôn không hiểu tại sao Nam Môn Thần lại ghét cô gọi tên hắn, chỉ biết rằng ánh mắt giận dữ này khiên cô thấy dã từng gặp qua ở đâu, nó ẩn hiện trên khuôn mặt tuấn mĩ của một thiếu niên. Đầu cô bỗng có chút đau đớn.
Thấy An Ngôn ôm đầu, Nam Môn Thần cho là cô đang giả vờ, liền phất tay.
– Cút đi… Thật mất hứng.
Phía ngoài cửa Từ Hoa Kiều ỏng a ỏng ẹo bước vào.
– Anh Môn Thần.
Lời vừa dứt, ảnh đã ngồi trọn trong lòng Nam Môn Thần, dùng kỹ thuật điêu luyện hầu hạ nam nhân.
Nam Môn Thần thoải mái hưởng thụ điều đó. An Ngôn nhìn người chồng không chút e dè, cùng ả nữ nhân đê tiện kia.
– Anh thật quá đáng!
An Ngôn vùng dậy chửi hắn luôn, Nam Môn Thần trong mặt cô bây giờ vừa xấu xa vùa đê tiện, cô quay lưng rời đi, chân vừa chạm thềm cửa đã nghe giọng nam nhân kia gọi.
– Cô không cần tiền nữa sao?
An Ngôn lúc này nhớ đến lời mẹ nói quăng bài dị của cha, 8000 vạn lại hiện lên trong đầu, cô lùi bước đến trước mặt hắn.
– Nhìn cho kỹ.
Hắn túm đầu nữ nhân đang thuần thục nút nhả thằng em * của mình.
– Ai nha! Anh à người ta mắc cỡ.
Từ Hoa Kiều ngẩn lên buôn cậu nhõng nhẽo, hắn cau mày.
– Không được thì cút.
Nữ nhân dịu dàng chiều chuộng hắn, anh mắt hắn nhìn châm châm An Ngôn ở trước mặt, thật sự muốn chạm vào cô nhưng hắn không thể, nếu không phải do cuộc hẹn 5 năm trước thì cha của hắn không chết thảm nơi nhà hoan, hắn sẽ không trở thành một tên cầm đầu hắc bang, chỉ để báo thù cho cha.
An Ngôn ngồi đó quan sát sự phóng túng của chồng mình, thật sự nàng không biết tại sao người chồng này có thể ép vợ ngồi xem phim nóng* trực tiếp đến từ âm thanh, tiếng rên khoái cảm, tiếng dập phạch phạch, dù quay đi hướng khác, dù đã bịt tai vẫn nghe chúng.