Ăn tối xong với bố mẹ Kiều Dương, Hà Mật Khuê định bụng gọi taxi về, bố mẹ anh lại vội ngăn cản, lấy lý do con gái một mình đi ngoài đường trời muộn sẽ nguy hiểm.
Mẹ Kiều Dương đưa Hà Mật Khuê lên phòng anh. Lúc lên lầu, bà vừa đi trước dẫn đường vừa kể: “Con trai lớn hai bác đã kết hôn nên ra ngoài sống riêng rồi, chỉ còn Kiều Dương là ở chung. Có điều thằng nhóc này ở ký túc xá của bệnh viện là nhiều, cuối tuần mới về nhà thôi.”
Đến trước phòng Kiều Dương, mẹ anh mở cửa cho Hà Mật Khuê, trước khi rời khỏi còn nhắc khéo từ tâm tư tận đáy lòng: “Hai đứa kết hôn, chắc chắn thời gian nó dành cho con sẽ không nhiều, bác hy vọng hai đứa sẽ thấu hiểu và thông cảm cho nhau.”
Trò chuyện thêm vài câu, mẹ Kiều Dương quay xuống dưới, Hà Mật Khuê ngập ngừng bước vào phòng anh.
Lướt mắt qua phòng riêng của Kiều Dương một lượt, bày trí tối giản đến mức không thể tối giản hơn, trên tủ đầu giường và bàn làm việc đều chất đầy sách y khoa. Hà Mật Khuê không lấy làm lạ, đơn giản vì trong phòng ở nhà cô bày trí rất nhiều họa cụ và thiết bị hỗ trợ vẽ điện tử.
Nghĩ đến đây, Hà Mật Khuê chợt nhận ra giữa cô và Kiều Dương lại có điểm chung để thấu hiểu nhau. Dường như nhờ những điểm chung này, cả hai có lý do chính đáng để xây dựng hôn nhân không dựa vào tình yêu.
Qua đến hai giờ sáng, Kiều Dương từ bệnh viện trở về, nếu là mọi khi anh sẽ ngủ lại ký túc xá của bệnh viện, nhưng lúc ra khỏi phòng phẫu thuật, thấy tin nhắn báo qua đêm của Hà Mật Khuê, anh đành phải về nhà.
Lúc Kiều Dương về tới phòng, Hà Mật Khuê vẫn còn ngồi ở bàn làm việc của anh vẽ trên bảng vẽ mang theo. Vào trong, Kiều Dương tháo nút cài cổ tay áo sơ mi, đi đến trước tủ quần áo tùy tiện lấy một bộ đồ thun rộng rãi chuẩn bị đi tắm.
Anh vô thức nghía qua chỗ Hà Mật Khuê, mở lời hỏi: “Không ngủ à?”
Hà Mật Khuê chăm chú tô tranh vừa vẽ xong, lơ đễnh đáp: “Đợi anh.”
Nghe được câu trả lời ngoài dự đoán, Kiều Dương nhất thời sững người vài giây, bao nhiêu suy nghĩ đen tối không hẹn cùng ùa về một chỗ, không đầu không đuôi dò hỏi: “Gấp sao?”
“Hửm?”
Hà Mật Khuê khó hiểu ngẩng đầu nhìn sang Kiều Dương, bắt gặp nét mặt có hơi nghiêm trọng của anh, những lời Kiều lão gia nói lúc chiều không rõ vì sao lại hiện lên trong tâm trí cô.
Hiểu được ý tứ Kiều Dương ám chỉ, Hà Mật Khuê căng thẳng nuốt nước bọt. Cô làm việc xấu bị anh nắm thóp, giờ đây tỏ ra xấu hổ ngại ngùng chỉ thêm giả tạo. Nhưng nói đi phải nói lại, đêm đó anh say nằm yên một chỗ, không thấy không nói, cô mới có gan làm bậy. Còn Kiều Dương lúc này lại vô cùng tỉnh táo, muốn cô không ngại cũng rất khó.
Hà Mật Khuê cúi đầu tránh ánh mắt dò xét như sắp phóng ra tia lửa của Kiều Dương, lo lắng đưa ra lời thỏa thuận đàm phán: “Anh… anh có thể nằm yên nhắm mắt không?”
“Không thể!” Kiều Dương chưa nghĩ ngợi đã dứt khoát từ chối, biểu cảm lộ ra nỗi khổ tâm pha lẫn bức xúc: “Kỹ thuật cô kém như vậy, vật vã đến gần sáng mới xong, chưa kể ở xương chậu tôi đổ xuống toàn vết bầm mấy ngày mới tan.”
Kiều Dương càng nói mặt mũi Hà Mật Khuê càng nghệt ra, sâu trong đáy lòng dâng lên điềm không lành, cô bất an cất giọng yếu ớt hỏi ngược lại: “Chẳng phải… đêm đó anh say đến bất tỉnh sao?”
Biết mình lỡ lời nói ra bí mật, Kiều Dương không vội đáp, nghĩ ngợi một hồi cuối cùng vẫn quyết định lật bài ngửa: “Tôi thật sự bất tỉnh thì làm sao “lên nòng” cho cô lấy “giống”?”