– Hừ, anh ấy cưới cô cũng chỉ vì cái ghế chủ tịch thôi. Cô đắc thắng như vậy làm gì?
– Tôi đắc thắng? Liễu Thanh cô có bị điên không vậy? Đến cả cái liếc nhìn tôi còn không thèm ban tặng cho anh ta chứ đừng nói là tôi đi ganh đua thắng thua với cô.
– Cô…
Hạo Thiên kéo lại cà vạt thở hắt ra nhìn Liễu Thanh. Cái nhíu mày của anh có chứa đến mười phần phiền phức và mệt mỏi.
– Em ra ngoài đi!
– Em sao?
– Ừm.
– Tại sao lại là em? Cô ta mới…
– Ra ngoài!!
Liễu Thanh hậm hực bước ra ngoài. Cô đứng đó không mấy vui vẻ nhìn anh. Hạo Thiên lại khác, sau khi Liễu Thanh rời đi anh liền kéo mạnh cà vạt quăng xuống đất.
– Mẹ nó!!
– Anh đang bực tức vì phải lấy tôi sao?
– Vậy cô nghĩ tôi nên vui vẻ đón nhận?
– Nếu anh không vui vẻ thì hủy hôn đi.
– Đừng nghĩ tới việc đó. Không phải ông nội tôi đã nói sau khi lấy em hai năm thì tôi mới thật sự có được cái ghế chủ tịch tập đoàn Lục Thị sao?
Thẩm Như nhếch môi cúi người nhặt cà vạt lên choàng qua cổ anh. Cô tỉ mỉ thắt cà vạt cho anh. Xong xuôi liền đưa tay vuốt nhẹ chiếc cà vạt dọc xuống.
– Vậy thì mong anh đóng kịch cho thật tốt, còn tôi không rảnh đóng kịch với anh.
– Sau hai năm chúng ta kết thúc, tôi sẽ không để em chịu thiệt đâu.
– Anh đừng có đổi cách xưng hô liên tục vậy được không? Lúc vui thì anh gọi tôi bằng em, không vui thì gọi bằng cô. Anh nghĩ tôi là con rối của anh chắc?
Liếc xéo anh cô bước ra ngoài, dù sao cô cũng chỉ muốn làm theo ý ba mẹ. Nếu sau hai năm anh ta muốn ly hôn cô thì đó là việc của anh ta. Lúc đó ba mẹ có bắt ép cô cũng đâu được.
Tuy nói là đám cưới của đại thiếu gia Lục thị nhưng quan khách lại không quá đông. Chủ yếu là người nhà và bạn thân hai bên. Hôn nhân này là bí mật. Chỉ cần anh, cô và những người biết giữ bí mật tham gia là đủ.
Lễ cưới diễn ra một cách nhanh chóng. Không có bất cứ trục trặc gì khiến cô cảm thấy nhàm chán. Nếu thật sự hủy hôn ngay phút cuối thì cô cũng coi như là may mắn đi. Nhưng mà hai chiếc nhẫn cưới đã được đeo vào hai bàn tay. Đây là minh chứng cho những cuộc hôn nhân đẹp, tiếc là giữa anh và cô chẳng có gì đẹp cả.
– Hôn đi, hôn đi, hôn đi!
Tiếng hét lớn của Nhất Văn bên dưới đã khiến cho những người xung quanh thích thú hô vang theo. Thẩm Như nhìn anh chán ghét từng lời đều nhấn nhá nhắc nhở anh.
– Tôi không muốn hôn anh… ưm…
Hạo Thiên chẳng ngần ngại cúi xuống hôn lên môi cô. Nụ hôn dây dư đến mức Thẩm Như phải vỗ lên người anh mới có thể dứt ra. Có điều ở Thẩm Như mà anh không thể lý giải. Chính là mỗi lần hôn cô anh đều muốn nhiều hơn, nụ hôn của cô thật sự rất ngọt ngào. Không phải là kiểu nhạt toẹt, đối phó khi ở bên Liễu Thanh. Cúi xuống ghé vào tai cô anh khẽ thì thầm.
– Vợ à, tối nay còn nhiều niềm vui lắm.
Thẩm Như liếc xéo anh, khuôn mặt vui vẻ nhưng ẩn chứa sau đó rất nhiều thách thức.
– Anh thử xem!
– Vậy thì em chờ xem.