Trì Hải Thiên xác nhận Bạch Thời không còn tiền để đi xe bus, nổ máy, liếc cậu một cái: “Ngươi, chạy về đi.”
Vừa dứt lời, con người kia lập tức khởi động máy, vù đi thật xa.
Bạch Thời: “…”
Fuck, hóa ra còn có chuyện thế này nữa! Nhưng cơ thể của tui mới mười tuổi đó, lão đầu! Ông thật sự quá lạnh tùng, quá tàn nhẫn, còn cố ý gây sự, ngược đã trẻ em là không đúng, mau mau tỉnh ngộ! Bạch Thời nhìn chấm đen nho nhỏ ở phía xa, im lặng suốt mấy giây, vuốt mặt, dứt khoát đuổi theo.
Con đường này dài hơn con đường tập luyện hàng ngày rất nhiều, dù không buộc bao cát thì tần suất tập luyện vẫn cao hơn mọi khi, Bạch Thời chỉ cảm thấy mệt sắp chết tới nơi rồi, rất nhiều lần muốn ngừng lại, nhưng nghĩ tới việc còn phải qua cửa, đành cắn riêng kiên trì, cuối cùng run run rẩy rẩy rảo bước vào căn nhà nhỏ, vác bản mặt tê liệt chui vào một góc, bất động.
Trì Tả đã chạy xong, vừa định đi tắm một cái, nhìn thấy Bạch Thời lập tức vẫy tay: “Cẩu Đản, cậu đã về rồi.”
Bạch Thời yên lặng nhắc nhở: “Bạch Thời.”
Trán Bạch Thời đã ướt đẫm, mồ hôi chảy xuống mặt, cặp mắt đen nhánh cũng mang theo chút hơi nước, giống như động vật nhỏ vừa bị ngã xuống nước vậy, lại cộng thêm khuôn mặt vô cảm kia, có cảm giác đáng yêu khó tả. Trì tả cười xoa xoa đầu cậu: “Cẩu Đản, cậu có muốn tắm không?”
“Bạch Thời.”
Cuối cùng Trì Tả cũng hiểu: “Vậy sau này tớ sẽ gọi cậu là Tiểu Bạch nha.”
Bạch Thời tiếp tục chìa bộ mặt vô cảm ra: “… Cậu mới tiểu bạch, cả nhà cậu đều tiểu bạch.”
Trì Tà ngẩn ngơ, nhắc nhở: “Cậu cũng là người nhà của tớ mà.”
Bạch Thời yên lặng.
Trì Tả thấy Bạch Thời không có ý muốn mở miệng nữa, thầm nghĩ chắc là đã mệt rồi, liền kéo cậu vào phòng tắm.
Sinh hoạt vẫn diễn ra như bình thường, Bạch Thời trải qua một cuộc sống rất có quy luật. Đám Đức Kiệt biết cậu bị loại, tuy còn hơi kiêng kị, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là trẻ con, lúc gặp sẽ không nhịn được mà giễu cợt, làm cho Bạch Thời cảm khái, quả nhiên cốt truyện vẫn không thay đổi.
Hôm nay cậu lấy cớ kêu mệt, không đi làm, đợi Trì tả đi xa mới tìm Trì Hải Thiên đòi tiền, đi tới trấn Kerry. Trì Hải Thiên đưa Bạch Thời cho rất ít tiền, nhưng cộng thêm khoản tiền cậu tiết kiệm được sau khi nộp tiền ăn còn thừa, cũng đủ rồi.
Bạch Thời mua bốn bộ quần áo, cân nhắc tới vấn đề phát triển, liền mua hai bộ có số đo lớn hơn một chút, nhìn số tiền trong tay, cậu rất hài lòng với giá hàng ở đây, nếu đổi thành thế giới thực, có lẽ số tiền này chỉ đủ mua một bộ.
Trì Tả lo cho sức khỏe của Bạch Thời, chưa đến chạng vạng tối đã trở lại, sau đó thấy đống băng bó trên tay cậu, vội vàng hỏi đã có chuyện gì xảy ra. Bạch Thời nói không cẩn thận bị đụng phải, liền đổi chủ đề, sau đó lấy quần áo ra. Trì Tả bị sự kinh hỉ nện cho choáng váng, nhìn mấy bộ quần áo, quyết định chia cho Bạch Thời hai bộ. Bạch Thời từ chối, nói sau này sẽ mua thêm, Trì Tả thấy cậu kiên trì, hít hít mũi: “Cẩu… A Bạch… Tớ…”
“Người một nhà mà, đừng nói lời khách sáo.” Bạch Thời cắt ngang, nghĩ thầm tiểu đệ à, cậu phải nhớ anh cho kỹ đó, sau này ngoan ngoãn đi theo anh, việc đám đấm vặt vãnh gì gì đó giao hết cho cậu đấy.
Thiếu niên, anh xem trọng cậu!
Đương nhiên Trì Tả không biết suy nghĩ trong cái đầu kia, gấp quần áo gọn gàng, cất cẩn thận như bảo bối.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng cũng tới ngày tựu trường, Bạch Thời đưa Trì Tả tới trấn Kerry, lấy một chiếc vòng cổ ra khỏi túi quần, đây là sản phẩm cậu làm sau khi mua quần áo, vất vả lắm đó. Đầu tiên là về nhà tìm linh kiện rồi chạy tới chỗ Trì Hải Thiên làm việc, nhờ ông hòa tan ra, sau đó mới bắt đầu chế tác, mặc dù khó coi, nhưng cũng là một phần tâm ý.
“Tặng cậu đấy, coi như là tớ luôn ở bên cậu, đến lúc ấy nhớ đừng chủ động gây chuyện, nếu có người bắt nạt thì cậu đừng chịu đựng, cậu càng nhịn thì chúng càng làm quá, lúc cần thiết phải đi tìm giáo viên, hiểu không?”
Sau khi Bạch Thời bị loại, Trì Tả vẫn cảm thấy khó chịu, lại thấy Bạch Thời chẳng những không gây bất hòa với mình, mà còn đối tốt như vậy. Bây giờ nhìn vòng cổ trong tay, cuối cùng Trì Tả cũng hiểu vì sao tay người này lại bị thương, không nhịn được mà òa khóc: “Tớ không muốn đi, tớ muốn thi vào trường quân đội cùng cậu cơ, hức hức hức!”
Bạch Thời: “…”
Không phải chớ!
Bạch Thời không biết hướng đi của cốt truyện, lập tức há hốc miệng, cũng may thái độ của Trì Hải Thiên rất kiên quyết, nhất định phải bắt Trì Tả nhập học, vì vậy Bạch Thời cũng hiểu mình nên làm gì. Cũng phải thôi, dưới tình huống nhân vật chính không xác định liệu mình có thành công được hay không, làm sao có thể đồng ý để anh em tốt bỏ lỡ cơ hội trước mắt?
Cậu kiên nhẫn khuyên bảo, cuối cùng cũng khiến tiểu đệ bỏ đi ý niệm trong đầu. Trì Tả thấy máy bay sắp khởi động, ôm Bạch Thời khóc thút thít: “Đợi đến lúc nghỉ, tớ sẽ mang đồ ăn ngon về cho cậu…”
Vô dụng thôi, cậu đi rồi tui cũng đi lưu lạc, từ biệt hôm nay, chắc vài năm sau mới gặp lại, cho nên mới nói cậu phải nhớ tui đó nha! Bạch Thời vỗ vai Trì Tả: “Đi thôi.”
Trì Tả ôm cậu thêm một cái nữa, hai mắt rưng rưng đẫm lệ đeo túi sách nhỏ của mình, vừa bước lên máy bay vừa quay đầu lại, một tiếng động lớn vang lên, cuối cùng Trì Tả cũng rời khỏi nơi mình đã sinh sống mười năm.”
Người phía dưới đã biến mất, Trì Tả nắm chặt chiếc vòng đeo trên cổ, thật lâu không muốn buông, chiếc vòng này được làm từ kim loại, tỉ lệ bình thường, có thể nói là kém, nhưng Trì Tả cực kỳ quý trọng nó, vẫn đeo mãi.
Sau khi trở về, Bạch Thời đã soát lại tin tức một lần, cậu vẫn không biết mình nên đi đâu, nhưng có thể khẳng định phải bỏ nhà ra đi thôi. Nghĩ một lát, Bạch Thời gọi Trì Hải Thiên mới ăn cơm xong đang định đi nghỉ trưa lại, thò tay đòi tiền.
Trì Hải Thiên nhìn Bạch Thời: “Lần này lại định làm gì?”
Mặt mũi Bạch Thời tràn đầy nghiêm túc: “Ông, con muốn đi lưu lạc!”
Trì Hải Thiên: “…”
Trì Hải Thiên hỏi kỹ, đúng là bị chọc giận tới bật cười, nghiêm mặt: “Đừng nghĩ hão huyền, ngày mai ta đưa ngươi tới trường, học tập cho giỏi rồi thi vào trường quân đội, ngươi còn nhỏ như vậy, không có năng lực tự vệ, đi ra ngoài chẳng khác gì tự sát.”
Đương nhiên Bạch Thời hiểu đến trường là lựa chọn chính xác nhất, nhưng cậu không thể chọn, vì vậy từ chối cực kỳ dứt khoát: “Không, Tiểu Tả được huấn luyện chuyên nghiệp, còn con phải học mấy thứ vô dụng kia, quá lãng phí thời gian, con muốn khác người!”
Trì Hải Thiên biết rõ tính tình của đứa nhỏ này rất bướng bỉnh, từ từ giảng đạo lý, nhưng dù ông khuyên thế nào người này cũng không chịu nghe, cuối cũng kiên nhẫn đã cạn kiệt. Bạch Thời bị đánh cho một trận, tiện thể tịch thu luôn thẻ chứng minh.
Lão đầu, ông lại ngược đãi trẻ em, phát rồ hả! Ông nội của tui hơn ông nhiều nhá, người ta chính là cục thịt trong lòng ông nội, được yêu nhất nhà đấy! Bạch Thời ôm mông, vác bản mặt vô cảm tới ngồi xổm ở góc hẻo lánh trồng nấm, im lặng không nói.
Trì Hải Thiên nhìn cậu thật lâu, đứng dậy: “Đi theo ta.”
Bạch Thời khẽ giật mình, nghĩ thầm chẳng lẽ lão đầu này là thế ngoại cao nhân hoặc quen biết với thế ngoại cao nhân nào hả? Không, nếu quả thật là vậy thì việc gì Trì Hải Thiên phải để Trì Tả rời khỏi đây mà đi nơi khác học tập, đến cùng thì vì sao?
Trì Hải Thiên đi hai bước, quay đầu lại nhìn cậu: “Ngơ ngác gì thế?”
Mặc kệ thế nào, cứ xem trước rồi nói sau, Bạch Thời đứng lên, vội vã đuổi theo.