Một nhóm người đang xoay quanh hai tin tức mới nhất, có người nhắc đến Hình U.
【Chắc hẳn giờ này Tinh Tinh rời giường rồi nhỉ?】
【Hỏi thử xem cô ấy mua được thứ gì nữa rồi?】
Tên Weibo của cô là tên tiếng Anh Stella được phiên dịch sang tiếng Trung, mọi người đều gọi cô là Tinh Tinh, và cũng biết cô đi du học ở nước ngoài quanh năm.
Sau khi nhìn thấy tên mình trong nhóm, Hình U thuận tay gõ vài chữ:【Tôi về nước rồi.】
Hội chị em trong nhóm:【!!!】
Hình U sẵn sàng chi tiền cho những thứ mà cô thích, hoặc có thể sưu tập một loạt những thứ đẹp đẽ ở xung quanh.
Các chủ đề tiếp theo đều xoay quanh cô, Hình U che miệng ngáp, cố gắng mở mắt để mở Twitter.
Ở nước ngoài, thỉnh thoảng cô sẽ đăng một số bản nhạc và cuộc sống hàng ngày lên tài khoản của mình, và cũng thu về không ít fan hâm mộ dưới danh nghĩa Stella, hầu hết đều là những người yêu âm nhạc.
Không ngoài dự đoán, một tài khoản có tên là Sunshine đã gửi lời chúc “Buổi sáng tốt lành” cách đây nửa tiếng.
Dựa theo múi giờ, nửa tiếng trước ở nước ngoài là tám giờ rưỡi sáng.
Sunshine là fan lâu năm của cô, lại càng giống như một người bạn tốt, yêu âm nhạc tha thiết, là người có hiểu biết và cùng cô vượt qua giai đoạn bế tắc.
Trên Internet, cô không biết nhiều về Sunshine, cả hai vẫn liên tục trao đổi với nhau một cách có chừng mực, đôi khi lại hỏi thăm nhau về cuộc sống thực tại của đối phương. Nhìn tin nhắn chào buổi sáng được gửi đi nửa tiếng trước, Hình U suy nghĩ một lúc, vẫn nên nói cho người ta biết mình không còn ở nước M.
Hôm nay thật là mệt mỏi, không cần chỉnh lại múi giờ, cơn buồn ngủ đã lập tức kéo đến.
Hình U tắt Internet, đặt điện thoại xuống giường, tăng điều hòa lên rồi tắt đèn đi ngủ.
Trong mơ, cô thấy mình quay trở lại mùa hè năm ấy.
Cô đứng trên sân thể dục với đám bạn cùng lớp, nhìn những cậu thiếu niên hào hoa phong nhã, khí thế bừng bừng trên sân bóng rổ, bọn họ để mặc mồ hôi rơi xuống, tưới mát cho tuổi trẻ đầy nhiệt huyết của mình.
Sau khi trận đấu kết thúc, chàng trai vẫn không thay áo thi đấu mà chạy lại chỗ cô, duỗi tay choàng qua vai cô, cười híp mắt hỏi: “Thấy anh đây thực hiện quả bóng cuối thế nào, đẹp trai không?”
Khuôn mặt cô gái đỏ bừng vì phơi nắng, xua tay xua đuổi: “Thối quá, tránh xa mình ra một chút.”
Chàng trai bật cười một cách xấu xa, véo má cô gái bằng những ngón tay ướt đẫm mồ hôi, chọc cô la oai oái, khiến cô đuổi theo anh cả đoạn đường dài.
Hai người mồ hôi mồ kê nhễ nhại trở về nhà, lúc cô mang quần áo vào phòng tắm để giặt thì tình cờ đụng phải Minh Trầm đang cởi áo đi ra.
Hình U năm 17 tuổi lần đầu tiên biết được, hóa ra con trai ở độ tuổi này cũng có cơ bụng đẹp như tranh vẽ.
*
Bị một giấc mơ như vậy quấy rầy suốt cả đêm, Hình U ngủ một mạch đến rạng sáng.
Ngày hôm sau thức dậy, cô ngây ngốc nhìn khung cảnh xa lạ.
Ngẩn người hơn nửa ngày mới hoàn hồn, cô đã về nước, hiện tại đang sống trong nhà của Minh Trầm.
Cô rửa mặt đơn giản rồi xuống lầu, dì Thu đã chuẩn bị bữa sáng từ sớm.
“Cô Hình, buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.”
Cô đáp lại theo thói quen, sau đó hỏi tiếp: “Minh Trầm đâu rồi dì?”
Dì Thu trả lời: “Cậu Minh đi làm, cậu ấy dặn tôi chăm sóc tốt cho cô.”
“À.” Xem ra cậu ta vẫn còn lương tâm.
Theo hướng dẫn của dì Thu, cô ngồi vào bàn ăn, có ba loại bữa sáng cho cô lựa chọn, Hình U ăn uống không nhiều, ngồi đó một mình từ từ thưởng thức.
Trong lúc đầu óc thả lỏng, Hình U nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa sứ màu trắng, lẩm bẩm trong miệng: “Hình như mình quên mất chuyện gì thì phải.”
Tối hôm qua tranh phòng với Minh Trầm, sau đó thì mệt lã người, nên chuyện từ hôn cũng quên bén đi mất.
Chỉ có thể đợi cậu ta trở về rồi bàn bạc lại.
Mới vừa về nước nên cũng không có chuyện gì quan trọng, Hình U lấy cây đàn violin quý giá của mình ra để kiểm tra.
Nghệ sĩ âm nhạc rất yêu quý nhạc cụ của mình, cứ cách ba tháng cô sẽ gửi chúng đến nơi sản xuất violin chuyên nghiệp để bảo trì, lần cuối cùng bảo trì là một tháng trước, violin vẫn trong tình trạng hoàn hảo.
Hình U kéo thử hai bản, căn phòng được cách âm rất tốt, dì Thu chỉ mơ hồ nghe thấy một vài tiếng nhạc phát ra từ violin.
Bà ấy đã làm việc ở đây được hai năm, và cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Hình U đến đây, nhưng người nổi tiếng rất chú trọng đến quyền riêng tư, vậy nên dù có tò mò thì bà ấy cũng sẽ không hỏi nhiều.
Buổi chiều nắng ấm, Hình U dẫn Cake đi ra ngoài phơi nắng, một người một mèo ngồi xổm ở đó, lại không có vẻ gì là nhàm chán: “Cake à, cưng nhìn xem, ngày nào ba cưng cũng đi làm bỏ mặc cưng, chi bằng cưng về nhà với chị đi?”
Lúc trước, thời điểm Minh Trầm thiết kế ngôi nhà, ban công được cố ý mở rộng để có thể kê bộ bàn ghế thư giãn. Ở đây bắt ánh sáng tốt, cây xanh và đồ trang trí được bày trí như một thế giới nhỏ ấm áp, dễ chịu.
Chơi đùa mệt rồi, Cake nằm trên mặt thảm nheo mắt lại, Hình U nhàn rỗi cực kỳ, nắm hai chân trước của nó giơ lên.
Cake lười biếng mở mắt ra, rút chân về rồi đè ngược lên mu bàn tay của cô.
Hình U: “…”
Cái ánh mắt này! Cái động tác này!
Không hiểu sao lại giống hệt người nọ.
“Mày đúng là con mèo do Minh Trầm nuôi.” Hình U cũng rút tay về rồi đè ngược lên chân nó, Cake không chịu thua, vứt luôn cơn buồn ngủ để tranh cao thấp với cô, con mèo nhỏ vẫn luôn giả vờ ngoan ngoãn trước mặt cô rốt cuộc cũng lộ nguyên hình.
Vì ngồi xổm nên hai chân đã tê rần, Hình U tạm dừng trận đấu rồi nhanh chóng đứng dậy, Cake đang dẫn đầu nên cao hứng nhảy lên kéo tay cô.
“A…”
Hình U vừa đứng dậy nên không kịp phòng bị, bị móng vuốt sắc bén của Cake cào thành hai vệt đỏ.
Tiếng kêu hoảng sợ thu hút sự chú ý, có tiếng bước chân vội vã đến gần, Hình U cúi đầu nhìn vết thương, chợt cổ tay bị người khác nắm lấy.
Cô giật mình ngẩng đầu, là Minh Trầm.
“Sao cậu lại ở đây?” Hình U kinh ngạc ra mặt.
Bầu trời bên ngoài vẫn còn sáng, nhưng bây giờ đã là ba, bốn giờ chiều.
“…”
Hôm nay, trong lúc anh đối diễn với Hạ Úy Lam, được nửa chừng thì tình trạng thể chất của cô ta không ổn định nên tiến độ quay phim bị tạm dừng, đạo diễn quyết định cho mọi người kết thúc công việc sớm để về nhà, nào ngờ, vừa trở về liền nghe thấy một tiếng kêu thất thanh như vậy.
Đã hơn sáu năm nhưng cô vẫn giống như trước, vẫn không khiến người ta bớt lo.
Mình Trầm nhìn cô chằm chằm, sau đó buông tay cô ra: “Lại đây.”
Cũng không biết những lời này là nói với ai, Cake làm sai nên thận trọng tiến lên trước hai bước, nhưng lại bị ánh mắt của chủ nhân dọa sợ, ngoan ngoãn trở về thảm.
Hình U và anh nhìn nhau, tín hiệu đã nhận được một nửa, nhưng Minh Trầm đã mất hết kiên nhẫn, anh đưa tay kéo cô vào phòng tắm.
Làn da của cô gái rất mỏng manh, lúc này nhìn vào chỉ thấy vết thương bắt đầu rỉ máu.
Hình U nhíu mày, nhìn thoáng qua anh: “Chắc là không sao đâu, đúng không?”
“Cơ thể của Cake rất khỏe mạnh.” Đầu tiên là một câu trấn an.
Không đợi tảng đá trong lòng Hình U rơi xuống, anh liền bổ sung thêm một câu: “Nhưng tốt nhất vẫn nên đi bệnh viện một chuyến.”
Đồng tử chợt nở ra, Hình U suýt chút nữa nhảy dựng theo phản xạ: “Tôi không tiêm đâu!”
Đến bệnh viện thì còn có thể làm gì, nhất định là muốn tiêm phòng bệnh dại, từ nhỏ cô đã sợ tiêm, nghiêm trọng hơn nữa là có thể ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Không nhất thiết phải tiêm.” Minh Trầm lấy tăm bông và Povidine (Thuốc đỏ sát trùng), sau đó cầm tay cô đến trước mặt mình để lau đi vệt máu, “Nhưng nếu cậu không đi thì rất có thể sẽ bị uốn ván.”
“Tôi đi.” Tính mạng quan trọng.
Nửa giờ sau, Hình U lề mà lề mề đi theo Minh Trầm vào cổng bệnh viện.
Bên ngoài gọn gàng sáng sủa, nhưng dưới lớp khẩu trang chính là gương mặt đau khổ. Nghĩ đến khả năng lát nữa sẽ bị tiêm, toàn thân Hình U đều trở nên không khỏe.
Sắp đến giờ khám bệnh, Hình U do dự không dám bước, âm thầm quan sát sắc mặt của bệnh nhân đi trước, hai tay đều xoắn hết vào nhau.
“Hình U.”
“Hả?”
“Cậu sợ à?”
“Cậu nói đùa gì vậy, tôi mà sợ buổi kiểm tra nho nhỏ này sao?” Cô liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, sau đó ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đứng thẳng, bày ra tư thế vô cùng tự tin.
Chỉ có bản thân mới biết, trái tim của cô đang nhảy cha cha không ngừng.
Sau khi giải thích lý do, bác sĩ chỉ định cô đi xét nghiệm máu, Hình U cầm tờ giấy mỏng manh trên tay, yên lặng nuốt nước bọt.
Lấy máu cũng là tiêm mà!
Hôm nay là ngày đi làm, người trong phòng xét nghiệm không nhiều, trước mặt Hình U chỉ có năm sáu người, chỉ nhìn người ta rút máu thôi cũng khiến cô sợ chết khiếp.
Nhìn thấy bác sĩ rút kim ra, Hình U lắc đầu nguầy nguậy.
Lúc xoay người, cánh tay của cô vô tình đụng trúng tay đang điều chỉnh mũ của Minh Trầm.
Mũ lưỡi trai rơi xuống mặt đất, Hình U vội cúi người nhặt lên, sau đó đội lên đầu anh: “Này, cậu cẩn thận chút đi, đừng để người khác chụp được.”
Minh Trầm nhướng mày: “Chụp được thì sao?”
Anh nhìn bộ dạng căng thẳng, lo lắng vì sợ bản thân có dính dáng gì đến anh của cô.
“Tôi không muốn lên hot search đầy tai tiếng với người nào đó.” Vẻ mặt Hình U nghiêm túc, cô tránh còn không kịp nữa là.
“Tai tiếng?” Người đàn ông cười khẽ hai tiếng, chỉnh lại vành mũ rồi cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Tôi đi cùng vị hôn thê của mình không phải là việc thiên kinh địa nghĩa* hay sao?”
*Thiên kinh địa nghĩa: Là để chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ.
Ở góc rẽ hành lang, một người đàn ông lặng lẽ giơ điện thoại lên ghi lại cảnh tượng ngắn ngủi trước mặt.