Mộ Nhất Phàm mau chóng đè lại sự hoảng hốt và chột dạ trong lòng, yếu ớt nói: “Tôi bị làm sao vậy?”
Anh cảm thấy như mình vừa đi dạo điện Diêm La một vòng về, đột nhiên cánh tay phải vô cùng đau đớn, thể như vừa bị người ta chém đứt đoạn.
Thế nhưng, cảm giác đau đớn trên tay nhanh chóng giảm đi, giờ chỉ cảm thấy hơi nhoi nhói.
Chiến Bắc Thiên nói: “Cậu trúng đạn rồi.”
“Cái gì? Tôi trúng đạn á?” Mộ Nhất Phàm không thể tin mà nhìn Chiến Bắc Thiên.
Nếu như anh trúng đạn, sao lại không thấy đau?
Mà không!
Ban nãy có một khắc anh đau tưởng chết, chỉ là vết thương nhanh chóng đỡ đi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ bởi vì anh sắp biến thành tang thi?
Nhưng mà, sao anh lại trúng đạn cơ chứ?
Mộ Nhất Phàm lập tức nghĩ ra nguyên nhân, nhất định là lúc đó anh đã đỡ đạn cho Chiến Bắc Thiên.
Bà nó chứ!!
Sao khác với dự tính thế này!!
Anh còn chưa động thủ giết người, lại đi đỡ cho người ta một phát đạn.
Chiến Bắc Thiên cũng không giải thích nhiều lời: “Chúng ta cần phải rời khỏi nơi này đã.”
Nhân lúc bên cạnh vang lên tiếng pháo nổ một lần nữa, khói pháo mù trời, hắn nhanh chóng đỡ Mộ Nhất Phàm chạy xuống núi.
Mộ Nhất Phàm đờ đẫn tựa vào lồng ngực hắn, trong lòng dấy lên lo lắng.
Dựa theo tình tiết của tiểu thuyết, Chiến Bắc Thiên bị người khác ám sát, hắn trúng đạn, hôn mê trong sơn dã, đến khi tỉnh lại thì linh hồn đã được sống lại.
Giờ anh lại đỡ cho nam chính một phát đạn, nam chính sẽ không bị hôn mê vì đạn bắn, như vậy, liệu linh hồn nam chính có còn sống lại hay không?
Sao tình tiết lại thành ra như này chứ?
Liệu anh ——
Có thể thuận lợi thủ tiêu nam chính không?