Trương Nhàn chưa nói hai câu đã đi, đến cả bóng lưng cũng toát ra vẻ vui sướng vô cùng, Phương Khả Mông chắn tầm mắt của Diệp Lệnh Úy, chỉ bàn thứ tư ở dãy giữa: “Em ngồi đó được không? Ngồi giữa lớp thì không bị che mất bảng.”
Trung học số 3 đông người, mỗi lớp có tới năm sáu chục người, dãy giữa là ba người một bàn, hai dãy hai bên thì hai người một bàn, đó giờ bàn thứ tư thứ năm đều là vị trí đắc địa, không cần phải hứng nước miếng của giáo viên với hít bụi phấn, cũng không “điếc” như mấy học sinh bàn cuối, chả nghe rõ được giáo viên nói gì.
Diệp Lệnh Úy thấy vẻ mặt của mấy người trong lớp trở nên bất mãn, từ đó có thể thấy, Phương Khả Mông tốn khá nhiều sức mới giữ được chỗ trống này cho mình.
Diệp Lệnh Úy không nhúc nhích, lại nhỏ giọng khẩn cầu: “Thưa thầy Phương, để em ngồi phía sau đi ạ, em ngồi đằng trước sẽ che mất bảng.”
Cậu không muốn gây phiền cho người khác.
Cũng không muốn tự nhiên lại chuốc lấy thù oán.
Phương Khả Mông cũng nhanh chóng đồng ý, đa phần anh vẫn tôn trọng ý kiến học sinh hơn, Trung học số 3 có nhiều học sinh như thế, Diệp Lệnh Úy cũng không phải người học yếu nhất, chẳng qua là do Trương Nhàn có yêu cầu quá cao đối với học sinh của mình, lúc nào anh cũng nghe Trương Nhàn kể lể học sinh này làm sao thế nào, không có ý chí không chăm chỉ ra sao trong phòng giáo viên.
Ban đầu đoán chắc cậu là kém nhất rồi, nhưng đến khi tự mình gặp, Phương Khả Mông mới cảm thấy, đâu có tệ lắm đâu, trông ưa nhìn, lại lễ phép, còn kết quả học tập thì chú ý lại một chút, yếu thì có thể dạy dỗ lại.
“Vậy em lên bục giảng giới thiệu về bản thân chút đi.” Phương Khả Mông ra hiệu, “Nào, chúng ta hãy hoan nghênh bạn mới nào, vỗ tay vỗ tay.”
Tiếng vỗ tay không quá nhiệt liệt, nhưng cũng không đến nỗi buồn tẻ chán ngắt, ít ra Diệp Lệnh Úy không có cảm giác rằng mình bị lạnh nhạt.
Diệp Lệnh Úy siết chặt quai cặp sách, dáng vẻ trong sáng vô hại, “Chào mọi người, mình tên là Diệp Lệnh Úy, sau này hãy cùng nhau cố gắng học tập nhé.”
Cao Lâm Hạo hăng say vỗ tay như trống, còn không quên nói với Phí Lan: “Cái tình huống kiểu mẹ gì đây, mày nhìn Lâm Sơ Đông run cầm cập kìa, ui da, mày nói xem, chẳng lẽ cậu bé xinh đẹp này đến lớp số 1 vì Lâm Sơ Đông?”
Phí Lan đút tay vào túi quần, nghe vậy thì buông mắt: “Ai là cậu bé xinh đẹp?”
Cao Lâm Hạo đáp: “Diệp Lệnh Úy đó, mày xem cậu ấy đứng trên bục giảng kìa, mặc đồng phục học sinh mà tao cũng thấy cậu ấy đẹp quá trời.”
“Không phải.” Phí Lan không đầu không đuôi nói ra hai chữ.
Cao Lâm Hạo nhất thời không phản ứng kịp: “Cái gì mà không phải?”
Phí Lan ngáp một cái, trùm áo đồng phục lên đầu, “Tao ngủ một lát, tan học thì gọi tao.”
Cao Lâm Hạo: “…..”
Phí Lan nghe giọng nói ấm áp của thiếu niên trên bục giảng, khác hoàn toàn với giọng điệu nói chuyện bên tai mình lúc chiều, biến đổi khó lường như thế, sao có thể vì Lâm Sơ Đông tài năng kia mà chuyển tới lớp số 1.
Người như Diệp Lệnh Úy, câu “sự xuất hữu nhân[1]” chẳng hề hợp với cậu. “Tôi tình nguyện”, ba chữ này mới hợp.
[1]:Sự xuất hữu nhân: chuyện gì cũng có nguyên nhânDiệp Lệnh Úy ngồi xuống một bàn trống ở hàng kế cuối, lúc đi xuống, Diệp Lệnh Úy cảm giác có một ánh mắt nghi hoặc của ai đó đang nhắm vào mình, vốn tưởng là cậu trai lúc chiều kia, cậu quay đầu nhìn sang mới phát hiện người ta chẳng hề nhìn mình, hắn đang nhìn ra ngoài cửa sổ mở toang, đờ người ra, vốn không quan tâm bạn học mới chuyển tới.
Sau khi ngồi xuống Diệp Lệnh Úy mới biết hắn cũng học lớp số 1, đây là lớp người đó học…..nhưng cũng chẳng quan trọng lắm, cả hai chẳng quen biết gì, mới nói được có hai câu.
Ánh mắt bí ẩn kia đã biến mất sau khi Diệp Lệnh Úy ngồi xuống ngó quanh, Diệp Lệnh Úy nhìn bóng lưng của mọi người, ngẩn ra.
Cậu không nắm rõ nội dung của quyển sách lắm, dù sao cũng đọc nhảy, thậm chí nguyên thân có gia đình thế nào, trong nhà có những ai, cậu hoàn toàn không rõ, huống chi, từ hôm qua trở về sau, nội dung về nguyên thân trong cuốn sách đã kết thúc, chuyện hiện giờ xảy ra đều liên quan tới chính cậu.
Vì lẽ đó, Diệp Lệnh Úy và nguyên thân cũng bắt đầu cuộc đời và sinh mạng thứ hai.
Bọn họ giao phó lẫn nhau.
Gió đêm hiu hiu, tầng mây che khuất ánh trăng như tấm màn mỏng, Diệp Lệnh Úy chịu đựng nửa tiếng cuối cùng, cây hạnh trông như sắp sà vào phòng học, từ lúc Diệp Lệnh Úy ngồi xuống đến giờ, cành cây đã rụng đi mất ba mươi hai cái lá rồi.
Bạn cùng bàn với Diệp Lệnh Úy ngồi cạnh cửa sổ, cậu ta cảm giác tầm mắt của Diệp Lệnh Úy cứ hướng về phía cậu ta nên thấy hơi bực mình, khó chịu mà nhíu mày, đang định quát bạn học Diệp, vừa quay qua lại đối diện với ánh mắt mờ mịt của cậu.
Nhẹ nhàng mềm mại, hệt như mấy phiến lá yếu ớt trên những tán cây hạnh bên ngoài, nhẹ nhàng gãi vào trái tim người ta.
Sở Nhiên vốn định hung dữ để làm uy với người ta, sau khi bị ánh mắt của Diệp Lệnh Úy “tấn công”, cậu ta lập tức run rẩy: “Cậu, cậu lo đọc sách đi!”
Diệp Lệnh Úy “ừm” một tiếng, thả tay xuống, nằm nhoài ra bàn, chớp mắt mấy cái, sau đó nghiêng đầu sang một bên, chôn mặt vào khuỷu tay, muốn chợp mắt chừng mười phút.
Cậu vốn cũng chẳng muốn giữ mối quan hệ tốt với mọi người, đây không phải ý định của cậu.
Sở Nhiên nhìn gáy của Diệp Lệnh Úy mà sửng sốt hồi lâu, sau đó âm thầm mắng một tiếng, cậu ta rất tò mò, bọn lớp số 7 lạnh lùng đến bao nhiêu mà lại có thể làm ra chuyện như vậy đối với người có gương mặt ấy, còn đụng tới bệnh tim của người ta? Đúng là không phải người thường!
Giờ tự học tối của lớp 12 kết thúc, chuông tan học vừa vang, phòng học lập tức trở nên ồn ào láo nháo, xách cặp bá vai nhau ra ngoài hết, bình thường thì người ra sau cùng sẽ tắt điện.
Diệp Lệnh Úy chính là người cuối cùng đó, cậu đeo cái cặp chỉ đựng có một bình nước lên, cầm điện thoại, lững thững đi tới cửa.
Nhìn quanh phòng một lần, chắc chắn là không còn ai nữa, cậu đưa tay nhấn công tắc.
Trong phòng học nhanh chóng tối om, tay của Diệp Lệnh Úy chưa kịp thu về, lại bị một bàn tay lạnh lẽo khác bao lấy, ngón tay của người nọ chen vào giữa ngón tay của cậu, chạm tới công tắc.
“Vẫn còn người, không thấy à?”