Mã Thiệu cười cười, để lại câu “Rảnh thì cùng nhau chơi” rồi lên xe máy bỏ đi.
Chu Vãn khép mi mắt, khẽ run.
Cô nhìn Lục Tây Kiêu, kìm nén sự run rẩy: “Cảm ơn.”
Lục Tây Kiêu liếc cô một cái, không nói chuyện, đi về phía trước.
Cô nhặt chiếc ô lên, đã bị hỏng rồi, không dùng được nữa.
Trên trời vẫn lác đác mưa, mùa hè và mùa thu ở thành phố Bình Xuyên luân phiên nhau như thế này, mưa nhiều đến mức khiến người ta cảm thấy xung quanh sắp nổi mốc, cả thành phố đều chìm trong màn mưa.
Cũng may là mưa không lớn.
Chu Vãn thở dài, cầm theo chiếc ô bị hỏng, dầm mưa đi sau Lục Tây Kiêu.
Hai người một trước một sau, người phía trước cũng không mang ô, chỉ đội mũ trùm đầu.
Chu Vãn nhìn Lục Tây Kiêu một cách kỳ lạ, cô không cố ý đi theo anh nhưng cả hai cùng đi về một hướng.
Chẳng lẽ anh lo lắng tên lưu manh vừa rồi sẽ đến làm phiền nên muốn đưa cô về?
Nhưng trong giây lát, Chu Vãn liền dẹp cái suy nghĩ này.
Cô giật giật khóe miệng tự giễu, người chói mắt như Lục Tây Kiêu sao có thể dành thời gian cho cô được.
Đang nghĩ ngợi, Lục Tây Kiêu không biết dừng lại từ lúc nào, quay đầu lại: “Ô của cậu đâu?” Anh hỏi.
Chu Vãn ngẩng đầu, nhìn ánh mắt của anh.
Đôi mắt anh thuộc loại dài và hẹp, lẽ ra là một đôi mắt đa tình, nhưng cũng giống như một hồ nước sâu không lường được, nuốt chửng mọi cảm xúc, lộ ra vẻ hờ hững và thờ ơ.
Chu Vãn: “Hỏng rồi.”
Lục Tây Kiêu cụp mắt xuống, liếc nhìn chiếc ô trên tay cô.
“À.”
Anh tiếp tục đi vể phía trước, cho đến khi đứng dưới biển báo dừng xe buýt: “Chờ một chút.”
Chu Vãn sững sờ: “Sao vậy?”
Lục Tây Kiêu không trả lời, có lẽ là lười giải thích.
Chu Vãn nhìn anh lấy điện thoại di động ra, đầu ngón tay bấm vài cái trên màn hình, một lúc sau, một chiếc taxi dừng trước trạm xe buýt.
Lục Tây Kiêu sải bước dài bước vào màn mưa, ngồi vào ghế lái phụ, sau đó kéo cửa kính xe xuống: “Còn muốn dầm mưa à?”
Chu Vãn sững sờ, hốt hoảng cảm ơn rồi mở cửa ghế sau.
“Đi đâu?” Người lái xe hỏi.
Lục Tây Kiêu rút điếu thuốc ra và trả lời: “Quán game phía trước đó.”
Hàng lông mi đen nhánh của Chu Vãn run lên, lại nói cảm ơn anh.
Lục Tây Kiêu cười, quay đầu lại: “Miệng cậu chỉ biết nói câu này thôi à?”
“…”
Không đợi Chu Vãn trả lời, anh cúi đầu châm một điếu thuốc, hạ cửa kính xuống, thở ra một hơi.
Anh nhắm hờ mắt, thân hình cao và dài khó chịu nép vào chiếc ghế taxi chật hẹp, trong lòng lộ ra chút mệt mỏi và bực bội.
– —
Bởi vì chuyện vừa rồi, khi Chu Vãn đến thì anh trực ca sáng cũng đã đi rồi, may mà trời mưa nên cũng không có nhiều người trong quán.
Cô vào trong thay quần áo sạch sẽ rồi bước ra.
Không biết tại sao hôm nay Lục Tây Kiêu lại có nhã hứng chơi game.
Đó là game đua xe, anh ngồi một mình ở khu vực đó, lười biếng dựa vào lưng ghế, dáng vẻ lạnh lùng.
Trò chơi này thực sự rất khó chơi, vì tay lái phải rất linh hoạt, thường xuyên đâm vào xe khác hoặc thậm chí bay thẳng lên trời, nhưng Lục Tây Kiêu thì không, đôi tay mảnh khảnh và gầy guộc cầm vô lăng, dễ dàng giành được vị trí đầu tiên.
Các phiếu thưởng bên dưới được xếp thành một hàng dài.
Chu Vãn nhìn một lát, sau đó lấy cuốn sách trong cặp ra, bắt đầu làm bài.
Bên ngoài, mưa càng ngày càng lớn.
Nó rơi lộp bộp vào mái tôn ở phía đối diện, âm thanh hỗn độn chói tai.
Nhiều người trong quán đã rời đi, chỉ còn lại Chu Vãn và Lụ Tây Kiêu, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng anh chơi game và tiếng Chu Vãn cọ xát đầu bút vào bài thi.
Anh nhặt xấp phiếu thưởng trên mặt đất, đến gần và hỏi: “Cái này có tác dụng gì?”
“Phiếu điểm.” Chu Vãn nói: “Có thể đổi lấy các phần thưởng phía sau.”
Tủ kính phía sau cô chứa đầy các phần thưởng khác nhau.
Chu Vãn nhìn qua phiếu thưởng: “Ở đây chắc có hơn 2.000 phiếu, có thể đổi một chiếc móc khóa. Nếu không đổi thì có thể lưu trữ trong thẻ, sau đó tích lũy rồi đổi lấy các phần thưởng tốt hơn”.
Nghĩ rằng Lục Tây Kiêu có lẽ sẽ không tới đây chơi nữa, Chu Vãn hỏi lại: “Bây giờ cậu cần tôi đổi không?”
Anh nhướng mày, thản nhiên nói: “Được.”
Chu Vạn mở tủ kính ra, có hai cái móc khóa, màu hồng nhạt và xanh lam, cô quay đầu lại hỏi: “Cậu muốn màu xanh lam sao?”
“Ừ.”
Cô lấy ra: “Của cậu đây.”
Lục Tây Kiêu nhận lấy, ngón trỏ móc vào móc khóa.
Đó là một chiếc móc khóa bông tròn màu xanh lam.
Anh nhét nó vào túi rồi lại nhìn Chu Vãn, cô đã ngồi lại tiếp tục làm bài tập, sách vật lý, giấy nháp ghi chật cứng các bước giải đề.
Lục Tây Kiêu đột nhiên nhớ đến những gì bọn họ nói ban ngày “Lần nào thi cũng đứng nhì toàn khối”, khẽ nhếch khóe miệng.
Thấy anh vẫn chưa rời đi, Chu Vãn lại ngẩng đầu nghi ngờ.
Ánh mắt vừa vặn chạm vào anh.
Cô chớp mắt.
Lục Tây Kiêu: “Ờ…”
“Hả?”
“Cái kia chơi như thế nào?” Anh chỉ vào một trong những chiếc máy.
“À, trò chơi này có chút phức tạp, qua đây, tôi nói cho cậu biết.”
Hai người đến trước máy trò chơi, Chu Vãn kiên nhẫn nói cho anh biết luật chơi và các mẹo để nhận được nhiều phiếu thưởng.
Lục Tây Kiêu duỗi ra đôi chân dài, kéo một cái ghế đặt sau lưng Chu Vãn: “Ngồi xuống nói.”
Sau khi Chu Vãn ngồi xuống, anh cũng ngồi vào bên cạnh cô.
Hai người ngồi rất gần nhau, còn có thể ngửi thấy mùi hương trên người anh.
Chu Vãn mím môi, im lặng nắm chặt bàn tay trống rỗng, nói tiếp: “Cậu ngắm rồi đợi thời cơ thả bóng vào vị trí này thì sẽ có cơ hội rút thăm. Nếu may mắn, cậu có thể nhận được rất nhiều phiếu trúng thưởng cùng một lúc.”
Lục Tây Kiêu đút hai tay vào túi, nghiêng người sang một bên, hất cằm: “Cậu thử một lần.”
“Cái gì?”
Anh sẽ không nói hai lần cùng một câu nói.
Chu Vãn do dự ba giây rồi đưa tay bấm nút.
Lục Tây Kiêu rũ mắt xuống nhìn cô, đôi tay rất nhỏ, thon dài lại tinh tế, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.
Cô nhìn chằm chằm vào bàn xoay bên trong, ánh sáng màu đỏ chiếu vào khuôn mặt càng khiến đôi mắt của cô sáng rực.
Sau đó, cô “Cạch” một tiếng rồi nhấn nút.
Một quả bóng nhỏ rơi từ trên xuống, lăn tròn, đến một cái lỗ cũng không rơi vào, tất nhiên cũng không có cái phiếu nào.
“…”
Mặc dù trông cửa hàng đã lâu nhưng cô thực sự không có khả năng thiên phú về game.
Lục Tây Kiêu không cho cô một chút mặt mũi nào, cười thành tiếng: “Tôi nhìn thấy tư thế này của cậu còn tưởng rằng cậu rất lợi hại.”
“…”
Chu Vãn vung tay: “Cậu tự chơi đi.”
Lục Tây Kiêu nghiêng người, không chút do dự, trực tiếp ấn nút, bóng rơi thẳng vào lỗ khó nhất, máy chơi game bắt đầu nhấp nháy và phát nhạc.
Có cơ hội rút thưởng.
Màn hình chuyển động, và sau đó, một xấp phiếu thưởng dày đặc lại rơi xuống.
Chu Vãn cảm thấy mình bị xúc phạm.
“Là như này sao?” Anh hỏi.
“…Ừ.”
Anh chỉ ngẫu nhiên chơi vài vòng, lại thu được rất nhiều phiếu thưởng.
Cũng chính vào lúc này, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.
Để nó lên bảng điều khiển trò chơi, Chu Vãn cũng không cố ý nhưng vô tình nhìn thấy số của người gọi – không có tên, chỉ có số.
Nhưng dãy số này quá quen thuộc.
Quách Tương Lăng.
Lục Tây Kiêu chơi thêm ván nữa mới nhìn vào điện thoại, anh cười nhạo rồi cúp máy.
Cuối cùng Chu Vãn cũng hiểu vì sao hôm nay anh lại cáu kỉnh như vậy.
Năm phút sau, Quách Tương Lăng gọi lại.
Chu Vãn ngồi bên cạnh, cô nhẹ giọng hỏi: “Cậu không nghe sao?”
Lục Tây Kiêu đáp lại bằng hành động, trực tiếp đưa số Quách Tương Lăng vào danh sách đen, “Lạch cạch” một tiếng, điện thoại bị anh ném sang bàn bên cạnh.
Thật nực cười, Quách Tương Lăng đã dập điện thoại của Chu Vãn rất nhiều lần vì “Không tiện nghe máy”, nhưng bây giờ, bà ta đã phải chịu đựng Lục Tây Kiêu.
Bà ta đã cố gắng cầu xin để có được tình cảm, nhưng ở trong mắt Lục Tây Kiêu lại không đáng một xu.
Chu Vãn đoán rằng có lẽ Lục Tây Kiêu không muốn về nhà nên mới dành thời gian ở chỗ cô.
Anh ngồi chơi cho đến khi quán đóng cửa.
Phiếu trúng thưởng trong tay anh cầm không xuể.
“Có muốn đổi không?” Chu Vãn hỏi.
“Phần thưởng thưởng cao nhất ở đây là gì?”
“Cái đó.”
Chu Vãn chỉ về phía bên kia, bên trong tủ kính màu bạc là một chiếc xe đạp rất đẹp.
“Có ai đổi được không?”
“Không, điểm tích lũy quá cao. Cần vài nghìn tệ mới đủ điểm.”
Lục Tây Kiêu gõ bàn: “Cậu thích cái nào nhất?”
Anh hỏi quá thản nhiên, thế nên Chu Vãn cũng tùy tiện đáp: “Xe đạp, như vậy thì khi gặp trời mưa sẽ không bị ướt nhiều nữa”.
Chu Vãn thu hết những phiếu thưởng đó, anh đã có hơn 20.000 điểm, cô lại hỏi: “Cần đổi không?”
Anh thản nhiên cười: “Để dành đi.”