“Hừ, nếu như tôi không làm anh vui thì sẽ giết em tôi à”.
“Cô đoán xem”Anh nhìn cô một cách ma mị, rồi lại quay sang Hoắc Long bảo anh đưa giấy tờ ra.
Hoắc Long đi lên lầu một lúc lâu rồi lại đi xuống với một tờ giấy trong tay cô đoán không nhầm là khế ước bán thân đây mà.
Hoắc Long ôn tồn nói:”Mời cô ký”.
Cứ ngỡ là khế ước bán thân nhưng nào ngờ lại là giấy kết hôn thẳng thừng luôn, điều này làm cho cô và Lưu Anh không khỏi ngỡ ngàng.
“Này Lưu Trấn, anh đừng tùy hứng rồi làm bừa”lúc đầu cô chỉ nghĩ là làm người ấm giường cho anh không ngờ lại được nên làm luôn cả chủ mẫu Lưu Bang.
Lưu Trấn không nói gì thêm, ánh mắt sâu thẳm nhìn trực diện vào Lam Sương, cô biết nếu như cô không ký thì cũng không được, dù sao làm chủ mẫu của Lưu Bang Hắc đạo cũng khá là thú vị.
Cô cầm bút ký tên mình trên tờ giấy đó, vậy là từ giờ trở đi cô đã trở thành người phụ nữ của Lưu Trấn anh.
“Từ bây giờ cô hãy sống ở đây, Nếu như không có sự cho phép của tôi thì đừng ra ngoài”nói xong cô lại bắt đầu nóng máu, không cho cô ra ngoài là một điều khó, người sống như cô ở trong nhà thì ít mà ra ngoài thì nhiều, sở thích của cô là được lên núi ngắm hoàng hôn và đi dạo trên những con đường dài và hẹp ở quanh trường thậm chí là ở quanh nhà, cũng chính vì sở thích này của cô nên mới bắt gặp tên thiếu gia họ Từ đó.
Trong lần đi dạo quanh trường, cô bắt gặp anh đang băng bó cho chú mèo nhỏ, thuở ấy anh là một người rất ôn nhu dịu dàng học mái tóc màu cam nâu rất đẹp, cô cũng là một người yêu thích mèo nên cũng đến xem thử tình hình con mèo ấy, và rồi hai người trở thành bạn của nhau, sau hơn 3 tháng trò chuyện và làm quen thậm chí là đi dạo trên những con đường cùng với nhau họ đã bắt đầu nảy sinh tình cảm, người tỏ tình là anh và người ruồng bỏ cô cũng là anh, cô hối hận vì đã dành cả hai năm yêu anh ta để rồi nhận lại một kết cục không hề đẹp.
Giờ đây anh ta là cục trưởng của đồn cảnh sát quyền cao chức trọng còn cô chỉ là một cô gái nghèo khó gắn cái mác là gia đình giàu có, cô biết là không xứng với anh nhưng vẫn cố gắng để đến bên anh, đúng là trèo cao ngã đau cô dù có mạnh mẽ thì cũng không chấp nhận nổi chuyện này.
Quay lại hiện tại thì cô lại bắt đầu thấy ủ rũ và buồn lòng, cô biết từ giờ cô đã không còn được giang rộng đôi cánh bay trên bầu trời nữa, giống như chú chim nhỏ bị hãm nhốt trong lồng.
Vì tương lai của em trai mình chịu khó cũng có sao đâu tự nhủ lòng mình như vậy, cô hít một hơi thật sâu rồi thở nha một cách nhẹ nhàng, cô đã bắt đầu bình tĩnh trở lại, với những người hay cọc tính như cô thì nghe được câu đó cũng đâu phải là bình tĩnh được.
“Được rồi tôi đồng ý với yêu cầu của anh”.
“Được rồi tôi sẽ cho người thả em trai cô ra,em trai cô có nguyện vọng gì không?”.
“Em ấy muốn đi du học tại Nhật Bản”.
“Được rồi, tôi sẽ giúp em của cô, chừng nào em của cô thành đạt cô có thể tự do đi đâu cũng được, còn bây giờ thì cô hết tự do rồi nhé”.
Bầu trời tự do đã kết thúc.