“Con muốn ăn đồ mẹ nấu.” Dương Thư Lạc liếc nhìn thức ăn đầy bàn, lo lắng nghịch chiếc đũa trong tay.
“Thư Lạc à, ngoan, chờ mẹ giải quyết công việc trên tay xong thì mẹ sẽ ở nhà một thời gian, được không con?”
Cậu đã không thể đếm được số câu nói tương tự, không biết rốt cuộc bản thân đã nghe chúng bao nhiêu lần, thế nhưng lại không có lần nào có thể thành hiện thực.
Sự mất mát chợt lóe lên trong mắt, Dương Thư Lạc chỉ đơn giản là ngậm miệng lại, không tự tìm bẽ mặt nữa, cậu cũng không truy vấn (*) bà rằng còn bao lâu nữa mới giải quyết xong công việc trên tay.
(*) Cụm gốc là [打破砂锅], ẩn dụ việc tìm ra gốc rễ của sự vật/sự việc.
“Mẹ đã thanh toán rồi, tối nay còn phải bắt máy bay đến Thâm Quyến công tác nữa, lát hồi ăn xong thì con tự về nhà nhé!”
Mẹ vội vàng rời đi, để lại Dương Thư Lạc ngồi ở bàn ăn một mình, đồ ăn chỉ động được mấy đũa, cậu cũng chẳng có cảm giác thèm ăn. Xách cặp bước ra khỏi tiệm, bầu trời bên ngoài tối dần, gió đêm mùa hạ thổi nhè nhẹ mát mẻ, có thể rõ ràng nghe thấy tiếng ve kêu râm ran trong đêm.
Điện thoại trong túi quần vang lên một tiếng, cậu lấy ra xem, phát hiện lại là tin nhắn chuyển khoản của ngân hàng. Ngay sau đó là tin nhắn của mẹ nối đuôi —— mẹ chuyển tiền cho con rồi đó, nếu không đủ thì nói cho mẹ biết.
Rõ ràng chỉ là một tin nhắn bình thường, song cảm giác tuyệt vọng lại trở nên mạnh mẽ chưa từng có. Không rảnh để tâm đến những chuyện khác nữa, Dương Thư Lạc chậm rãi ngồi xổm xuống, cậu chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần của mình đều kiệt quệ.
Ngay từ đầu, thời gian bên nhau thì ngắn ngủi, thời gian xa cách lại dài lâu, cậu chỉ có thể cố gắng thu hút sự chú ý của bố mẹ thông qua những trò đùa trong trường, mãi đến khi nghe thấy chính miệng mẹ nhắc đến Thẩm Chiêu Lộc. Cậu nghĩ, nếu mình trở nên giống anh thì bố mẹ sẽ hài lòng; bố mẹ trở nên ưu tú như nhau cũng sẽ có nhiều thời gian dành cho cậu hơn. Cậu chưa bao giờ muốn trở thành tấm gương cho những học sinh khác, cậu chỉ muốn được gia đình đồng hành.
Thế nhưng, ngay cả tâm nguyện nho nhỏ đó cũng không thể có được.
“Thư Lạc?”
Giọng nói quen thuộc vang lên, cậu ngẩng đầu, chỉ thấy Thẩm Chiêu Lộc mặc áo tay ngắn màu trắng, rất dễ nhìn thấy trong đêm đen.
“Sao vậy? Em không khỏe à?” Anh đi một chiếc xe đạp, trong giỏ xe còn chứa vài túi ni lông, từ rất xa chỉ nhìn thấy một người đang ngồi xổm bên vệ đường, trên người còn mặc đồng phục, anh cảm thấy hơi quen mắt, đến gần mới nhận ra là Dương Thư Lạc.
“Em không sao ạ.”
Cố tình bị anh nhìn thấy mình như thế này, Dương Thư Lạc cảm thấy không tốt cho lắm, đành phải trả lời bằng một giọng điệu tự nhiên hết mức có thể.
Thấy cậu có vẻ như không muốn nói thêm nên Thẩm Chiêu Lộc cũng không tiếp tục hỏi tới nữa, anh hỏi: “Sao em không về nhà?”
“Giờ em về ngay đây…” Cậu sờ vào túi theo phản xạ, đứng lên định rời đi, song có lẽ là do ngồi xổm lâu quá nên lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì ngã, sau đó lại phát hiện chìa khóa không ở trong túi. Bình thường cậu toàn để ở đây, vì vậy có lẽ là cậu đã để quên trong trường, lại còn vào thời điểm này nữa.
“Em bỏ quên chìa khóa trong trường rồi.” Dương Thư Lạc đứng vững trước mặt anh một lúc, cậu càng cảm thấy xấu hổ hơn, nhỏ giọng bảo.
“Giờ đã muộn thế này rồi, nếu em không chê thì đến nhà anh ở một đêm đi, ngày mai nhớ mang chìa khóa về đó.”
Chắc chắn là mình nghe nhầm rồi đúng không!
Dương Thư Lạc cảm giác như pháo hoa đã bắt đầu nổ tung trong đầu mình, đôi mắt cậu rực rỡ lấp lánh, “Cảm ơn anh!”
“Sẽ không gây thêm phiền phức cho anh chứ ạ?” Cuối cùng, cậu đỏ mặt gãi gãi sau đầu, hơi ngượng ngùng hỏi.
“Tất nhiên là không rồi.” Thẩm Chiêu Lộc trả lời rất thẳng thắn.
Dương Thư Lạc nhìn anh, tuy cậu không nói gì nhưng trong mắt đã ánh lên niềm vui sướng, vui vẻ theo sau anh giống như một người vợ nhỏ.
Ngay cả mây mù trong lòng ban nãy cũng đã trở thành hư không.