Y chỉ thức dậy khi trượt khỏi chiếc ghế dài với một tiếng uỵch lớn rơi thẳng xuống đất.
“Cái quái gì thế, Aiyo…cái mông tội nghiệp của tôi!” y vừa chửi rủa vừa xoa xoa những chỗ đau nhức của mình.
Đầu tóc rối bù và đóng vảy trên đôi mắt hình quả hạnh, Ôn Tần Khê bước vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ trong khi gãi cái bụng đang hình thành một cái túi nhỏ.
“Chết tiệt, mình béo lên rồi!”, y vừa hét vừa nhìn xuống bụng mình, “Tất cả là lỗi của Khước Nhiên Triết. Ah!…Mình nên ngừng ăn đồ ăn nhanh thôi.”
Y đổ một ít nước lên mặt trước khi uể oải rửa mặt bằng sữa rửa mặt.
Trong khi rửa mặt đại khái, y suy nghĩ xem mình sẽ trải qua một ngày như thế nào.
Y đã không có một kỳ nghỉ trong một thời gian dài và dành những ngày nghỉ lễ của mình để làm công việc mà mẹ y luôn mắng mỏ y. “Sao cũng được! Mình sẽ dành cả ngày để chơi game hay gì đó,” y nói to trong khi bôi một ít kem đánh răng lên bàn chải đánh răng điện tử của mình nhưng ngay khi đặt bàn chải vào miệng, y nhớ ra một điều quan trọng.
“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Chết bà quên mất!” y thề trong khi chạy đến máy tính xách tay của mình với hy vọng không quá muộn.
Vào thứ Sáu, trong khi chạy một số thử nghiệm, y đã phát hiện ra những sai sót nghiêm trọng trong hệ thống cần được giải quyết trước khi bàn giao dự án nếu không sẽ có hậu quả nghiêm trọng.
Nhưng y đã quên đề cập đến chúng khi y bất ngờ bị đuổi khỏi đội trước khi anh ấy có thể sửa chữa nó.
Y đã gửi email cho người quản lý dự án với một báo cáo chi tiết về tất cả các sai sót cần khắc phục trước khi bàn giao.
Tất nhiên, y biết nói với người quản lý dự án sẽ khiến người đàn ông đó ăn cắp tín dụng nhưng mạng sống của mọi người quan trọng hơn cộng với việc anh ta có thể sử dụng hồ sơ email này để nhận được sự khoan hồng của Khước Nhiên Triết.
Y chỉ không thông báo cho họ cách khắc phục vì y biết bất kỳ ai với trình độ cơ bản của mình đều có thể khắc phục sự cố.
Hài lòng với email, y gửi nó đi trước khi quay lại phòng tắm để hoàn thành công việc hàng ngày của mình.
Đến 10 giờ sáng, anh chàng mọt sách đã tập trung chơi một trò chơi trực tuyến nào đó với một số người bạn là hacker của mình.
“Bruh, tại sao mày lại bỏ rơi một người mới như tao chứ? Tao nghĩ mày đã nói rằng mày sẽ gánh tao chứ!”
Ôn Tần Khê hét lên qua chiếc mic đang cố gắng điều khiển hình đại diện trong trò chơi của mình.
“Hãy phát triển thêm các bộ phận của phụ nữ rồi tao sẽ gánh mày, coi chừng sáu con quái vật nữa đang lao tới mày kìa,” người chơi thứ hai trả lời đang chạy xa y hơn.
“Chết tiệt mày-,” Ôn Tần Khê nói trước khi y bị quấy rầy bởi tiếng bíp từ điện thoại của mình.
Y nhấn tai nghe xuống ngay lập tức trả lời cuộc gọi mà không rời mắt khỏi màn hình. “Xin lỗi bọn mày đợi chút,”
“Này Ôn Tần Khê, email cậu vừa gửi cho tôi có chuyện gì vậy? Tôi tưởng mọi thứ trên Flagship đều diễn ra suôn sẻ,” người quản lý dự án nói với giọng điệu khinh bỉ.
Ôn Tần Khê tiếp tục chơi trong khi trả lời, “Đã phát hiện ra một vấn đề vào thứ Sáu, tự giải quyết những vấn đề đó và nó sẽ hoạt động ổn thôi. Ah mẹ kiếp, tao vừa mới chết!”
“Gì?” hỏi người quản lý bối rối nghĩ rằng người đàn ông này là quá thô tục.
“Ồ xin lỗi, tôi đang chơi game. Mm, sửa nó và sẽ ổn thôi. Tôi phải tắt đây,” y trả lời cúp điện thoại.
“Không phải mày phải đi làm sao? Sao lại nhờ anh ta sửa? Flagship không phải là con của mày à?” ầm ầm trên một người chơi tọc mạch.
“Bị tên khốn Khước Nhiên Triết đuổi ra rồi,” Ôn Tần Khê trả lời với vẻ mặt ủ rũ.
“Ôi chao, nếu hắn ta biết mày gọi hắn ta như vậy, hắn ta sẽ sa thải mày ngay tại chỗ!”
Người chơi thứ ba nói khi tất cả họ đều phá lên cười trước sự khốn khổ của y nhưng Ôn Tần Khê không thấy buồn cười chút nào.
***
Ở một nơi nào đó trong văn phòng Gamex, người quản lý đã nói chuyện điện thoại xong với Ôn Tần Khê và quay sang Hạ Bạch, người hiện đang phụ trách lập trình Flagship.
“Câu đã tìm thấy những gì cậu ấy đang nói?” người quản lý hỏi với giọng hoài nghi.
Hạ Bạch xoay người trên ghế văn phòng và lắc đầu, “Không, nhưng nếu Ôn Tần Khê nhìn thấy nó thì nó phải ở đó. Cậu ta là chúa trời khi nói về điều này,” ông trả lời trong khi quay lại màn hình của mình, “Mang cậu ta đến là được rồi.” trở lại để cậu ta có thể giải quyết nó.”
“Quên đi, cậu ta chỉ gây rắc rối thôi,” người quản lý nói trước khi ra khỏi phòng.