Cô bấu vào cánh tay anh, ánh mắt như khẩn cầu, như cầu xin, hèn hạ đến mức ngay cả con mình sinh ra cũng phải xin xỏ người khác.
Nhưng anh lại nhẹ nhàng kéo tay cô ra, tuy không quá phản cảm nhưng lại lạnh nhạt vô cùng: “Cô nghỉ ngơi cho khoẻ trước đã, con bé rất tốt, cô không cần lo lắng.”
Cô buồn bã cụp mắt, vô cùng cùng thất vọng, nhưng cô không bỏ cuộc, cô nhỏ giọng: “Em chỉ muốn gặp con thôi, cầu xin anh đó, làm ơn đi!”
Mẹ chồng cô đứng kế bên cản thấy chướng mắt, bà ấy nói: “Ha! Giả vờ cho ai xem chứ? Cô cũng chỉ lợi dụng đứa bé để vào Cung gia mà thôi, bây giờ lại tỏ ra là một người mẹ hiền, không cảm thấy buồn nôn sao?”
Cố Dĩ Ái không quan tâm đến lời nói của bà ấy, cô chỉ muốn nhìn thấy đứa bé một lần.
Cung Trạch bất đắc dĩ, anh cảm thấy đau lòng, sắc mặt cô trắng bệch, đôi môi khô nứt nẻ, dáng vẻ này… không thể là giả được. Nếu cô không thương con, sao có thể vừa tỉnh dậy đã muốn gặp, nài nỉ đến mức đáng thương như vậy.
Anh thở dài: “Được rồi, tôi đưa cô đi, nhưng cơ thể cô vẫn còn rất yếu, nhìn xong phải ngoan ngoãn trở về.”
Cô vội vàng gật đầu, ánh mất loé lên một tia vui mừng.
Cung Trạch để cho cô ngồi lên xe lăn, đẩy cô đến lồng kính, đứa bé được cho thở máy, có rất nhiều sợi dây rườm rà, không thể chạm vào cũng không thể bồng bế, chỉ có thể đứng nhìn.
Cô bỏ qua cơn đau thấu xương, gắng gượng đứng dậy để nhìn thấy bé con rõ hơn, mặc dù mồ hôi đầm đìa trên trán vì đau nhưng đôi mắt khô khốc của cô lại nở một nụ cười hạnh phúc.
“Đó là con của chúng ta.” Cô nhỏ giọng, sợ người khác sẽ nghe thấy lời của cô nhưng anh đứng cạnh đã nghe ra được sự vui sướng.
Anh đáp: “Đúng vậy, đó là con của chúng ta.”
Tuy đứa con này được sinh ra từ một sai lầm và cũng là đứa con mà anh không mong muốn có, nhưng anh lại không thể nào phủ nhận, anh đã thật sự làm ba, mà bật cha mẹ nào cũng sẽ có tình thương đối với con của mình.
Cả anh cũng không ngoại lệ, tuy anh ghét mẹ của đứa bé nhưng mỗi khi nhìn thấy đứa bé tim anh lại mềm nhũn như tan chảy. Tuy không nói ra nhưng trong lòng anh biết rõ, nhờ đứa bé, anh đã không còn căm phẫn với cô như trước. Chỉ là… không hoàn toàn buông bỏ được những gì mà cô đã từng làm, cái mác đê tiện và không biết xấu hổ đó, mãi mãi cũng không thể gỡ xuống.
Đột nhiên, cô quay sang nhìn anh, đôi mắt long lanh chứa sự hy vọng và mong chờ, cô vui vẻ nói: “Em đã suy nghĩ cho con một cái tên nhưng vẫn chưa có cơ hội nói với anh, em đặt con bé tên là Cung Điềm Điềm, anh thấy sao?”
Anh còn chưa nói gì thì mẹ chồng cô đã lên tiếng: “Cung Điềm Điềm? Cái tên quê mùa gì vậy chứ? Tôi đã đặt tên cho cháu của tôi rồi, gọi là Cung Bích Ngọc.”
Tia sáng trong mắt cô chợt tắt, coi rũ mi nhìn bé con đang ngủ say ở trong lồng kính, môi khẽ mấp máy, nhỏ đến mức không thể nghe rõ: “Vậy thì… Điềm Điềm là tên gọi ở nhà cũng được.”
Từ đầu đến cuối Cung Trạch vẫn im lặng, anh chỉ đứng ở kế bên quan sát cô, từng ánh mắt, hành động, cử chi, nụ cười đến cả cái nhăn mày của cô cũng bị anh bắt gặp.
Thú thật đây là lần đầu tiên anh quan sát cô lâu đến vậy, cũng là lần đầu tiên anh nghiêm túc nhìn cô. Nó khác với dáng vẻ mưu mô và thâm độc mà anh tưởng tượng ra, là do đã làm mẹ nên cô mới trở nên dịu dàng như vậy, hay là trước giờ vẫn chưa từng thay đổi?
Điều này làm cho anh… cảm thấy vô cùng khó nghĩ.
