Tất cả mọi người đều không nói, trong lòng ai cũng có chút đau lòng.
Quân Thù, người lên Trúc Cơ nhanh nhất, cũng đã mất nửa năm.
Chỉ là, Quân Thù nhanh chóng phản ứng lại, điều chỉnh lại vẻ mặt, cười thản nhiên: “Một ngày lên Trúc Cơ, xem ra Vãn nhi có rất nhiều bí mật, chúng ta cũng không biết.”
“Người sao,” Tần Uyển Uyển hào phóng tiếp lời “Ai mà không có bí mật? Giống như ngươi thích Tô Nguyệt Li, nhưng Tô Nguyệt Li không thích ngươi. Chuyện này có mấy ai biết đâu?”
“Ngươi!”
Nháy mắt Quân Thù biến sắc, Tần Uyển Uyển lập tức nhìn về phía Tống Tích Niên, trong mắt tràn đầy hoảng sợ: “Sư huynh”
“Quân thiếu chủ!”
Tống Tích Niên lớn tiếng uy hiếp, ba người tạo thành vòng tròn khép kín hoàn hảo.
Ba người giằng co trong chốc lát, Quân Thù cười lạnh một tiếng: “Nhanh mồm dẻo miệng, ta xem ngươi đến có thể cười tới khi nào.”
Nói rồi, Quân Thù phất tay áo, xoay người rời đi.
Sau khi Quân Thù rời đi, Tống Tích Niên phát hiện giờ phút này Tần Uyển Uyển cần tắm rửa, nên cũng vội vàng rời đi.
Sau khi mọi người rời đi, Tần Uyển Uyển đứng dậy, vừa động cơ thể, bùn thải từ cơ thể cô bùm bùm rơi xuống đầy đất. Tần Uyển Uyển cảm thấy có chút chán ghét, vội vàng đi vào phòng tắm.
Thau tắm Tiên giới đều là giọt nước tự động sinh ra bọt nước, Tần Uyển Uyển cứ thế mà tắm đi tắm lại trong bồn, tắm hết mười xô nước, cuối cùng mới tắm rửa sạch sẽ mình, bắt đầu tận hưởng cảm giác thích thú khi ngâm bồn.
Lúc này, Giản Hành Chi đào một ngày một đêm, cuối cùng cũng đào tới sân của Tần Uyển Uyển.
Hắn cầm cái xẻng nghỉ ngơi một hồi, dùng thần thức thăm dò phía trên, sau khi xác định không có ai ở đó, hắn dứt khoát dùng xẻng chọc chút bụi bẩn cuối cùng, xoay người đi vào trong sân.
Hắn nghe giọng hát của Tần Uyển Uyển ngoài cửa sổ, 666 liều mạng dặn dò hắn: “Ngươi phải nhớ giữ hình tượng của mình, ngươi là Giản Chi Diễn, một nam sủng, ngươi nói chuyện phải ngọt ngào, nhẹ nhàng, đi đường phải điệu đà, ngươi không thể gọi nàng là Tần Vãn, ngươi phải gọi chủ nhân……”
“Ngươi phiền quá.”
Giản Hành Chi ước mình có thể dùng xẻng giết chết hệ thống, nhưng ngẫm lại nó cũng không dễ dàng, để cái hệ thống ồn ào này câm miệng, cuối cùng hắn vẫn phải trấn an nó: “Được rồi, ta biết rồi. Ta sẽ gọi.”
666 thấy chuyển biến tốt liền im, không dám nói nhiều.
Giản Hành Chi mò mẫm đến bên ngoài cửa sổ của Tần Uyển Uyển, chỉ cách một cửa sổ với nàng, hắn gõ cửa sổ, nhéo họng, nhỏ giọng thì thầm: “Chủ nhân~”
Vừa mở miệng, mắt hắn liền trợn trắng, muốn ói.
Tần Uyển Uyển đang tắm thì đột nhiên nghe thấy tiếng “Chủ nhân” từ bên ngoài vọng vào, nàng sững người lại, tất cả những câu chuyện ma quái nàng từng nghe trong phút chốc hiện lên trong đầu.
Nàng sững sờ nhìn về phía cửa sổ, lại thấy cửa sổ kêu “kẽo kẹt” rồi từ từ mở ra, một khuôn mặt đen nhẻm dính đầy bùn đất đột nhiên xuất hiện, nàng sợ tới mức giơ tay tát vào thứ đó, đồng thời hét lên: “A a a a a!! “
Giản Hành Chi bị cái tát làm cho choáng váng, nhìn thấy nước gợn sóng, màu ngọc bích sáng lấp lánh.
Sau một lúc, hắn hậu tri hậu giác ý thức được cái gì đang xảy ra, nhưng khi hắn nghe thấy tiếng của các đệ tử đang lao vào từ bên ngoài, hắn đã lựa chọn không ngần ngại nhảy vào trong bồn tắm, che miệng Tần Uyển Uyển trước khi nàng phát ra âm thanh.
Hắn đặt một tay lên bồn tắm, tay kia đặt lên miệng cô, cả người chỉ cách nàng nhiều lắm nửa lòng bàn tay, bóng hắn phủ lên cô, như thể cả người đều ép xuống.
Tim Tần Uyển Uyển đập nhanh, cô lặng lẽ vẽ một cái pháp quyết, nhưng Giản Hành Chi không chút do dự, anh cúi đầu xuống, môi đặt lên tai cô, giọng nói rất trầm dường như cọ vào dái tai cô, và nhanh chóng nói: “Ta là Giản Chi Diễn.”
Thanh âm như tiếng suối trong veo va vào đá, mặt ao gợn sóng lăn tăn.
Tác giả có lời muốn nói:
(tiểu kịch trường)
Giản Hành Chi: Ngươi cho rằng thẳng nam sẽ không hấp dẫn sao? Hắn sẽ, hắn chỉ là không hiểu phải nạp phí bổ sung.
(nạp phí bổ sung: là kéo dài thời gian, nâng cấp kỹ năng)
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~