Quân Thanh Dư len lén kiểm tra tình trạng cơ thể của Phó Viễn Xuyên. Linh lực di chuyển một vòng trong cơ thể, có thể cảm giác được bệnh tình đang chuyển biến tốt đẹp.
Có hiệu quả là được rồi, mấy hôm nữa lại truyền linh lực thêm một lần, tinh thần lực đang hỗn loạn hẳn là có thể áp chế.
Quân Thanh Dư chỉ là một người cá từ trên trời rơi xuống, so với những người cá khác thì sự nhạy cảm với tinh thần lực của cậu thấp hơn cả, chỉ có lại gần mới có thể cảm nhận được.
Hơn nữa tinh thần lực hỗn loạn đối với người cá giống như kíƈɦ ŧɦíƈɦ chí mạng. Sức chiến đấu của người cá không cao, cảm thấy tính mạng gặp nguy hiểm mới chạy đi. Nhưng trong lòng Quân Thanh Dư biết rõ Phó Viễn Xuyên sẽ không hại cậu, vậy nên tinh thần lực đang hỗn loạn của anh không tạo nên ảnh hưởng quá lớn đối với cậu.
Vừa nghĩ đến việc bệnh của Phó Viễn Xuyên bắt đầu chuyển biến tốt, Quân Thanh Dư cảm thấy cái gì cũng đáng giá. Cậu duỗi người một cái, nằm ngửa trong lòng bàn tay của Phó Viễn Xuyên mà vung vẩy cái đuôi.
Phó Viễn Xuyên liếc nhìn người cá nhỏ, thấy khóe miệng cậu mang theo nụ cười bèn hỏi: “Nghĩ gì mà vui thế?”.
“Ý~ da~”. Phó Viễn Xuyên không hiểu người cá nhỏ nói gì, nhưng thấy cậu vui như vậy, tâm trạng anh cũng vui lây.
Đi qua vài lần cửa, Quân Thanh Dư nghe thấy tiếng nước. Cậu hoài nghi mà ngẩng đầu lên, đúng lúc Phó Viễn Xuyên đẩy ra cánh cửa cuối cùng.
Lọt vào tầm mắt là làn nước trong vắt, lóng lánh.
Quân Thanh Dư: “? ? ?”. Hồ bơi sau nhà sao lại thành thế này?
Hôm qua từ cửa sổ nhìn ra vẫn là một hồ bơi hoang tàn, vậy mà hôm nay đã thành như thế này. Dù là nhà trệt nhưng để làm được thế này hẳn là không dễ dàng gì.
“Y da?”.
“Thích không?”.
Quân Thanh Dư chớp chớp mắt.
Phó Viễn Xuyên ngồi xổm cạnh bờ hồ, đưa người cá lại gần mặt nước, khẽ nói: “Nhìn thử bên dưới đi”. Quân Thanh Dư nghe vậy thì bơi xuống dưới xem một chút.
Vốn tưởng rằng chỉ là hồ bơi bình thường, không ngờ bên trong vậy mà còn giấu vài thứ khác.
Trong hồ nước, bốn bề đều được gắn màng bảo vệ đặc chế, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy đây là hồ nước bình thường. Vào trong rồi mới có thể thấy các món đồ trang trí to lớn.
Quân Thanh Dư cảm thấy có chút quen mắt, nơi này gần như giống hệt với trung tâm chăm sóc người cá. Các loại đồ chơi nho nhỏ chìm trong nước, tảo biển rong biển, còn có cả mấy thứ Quân Thanh Dư không biết tên, nhưng trông thì có vẻ là thứ người cá ăn được. Có lẽ sợ cậu chơi một mình thì cô đơn nên còn có cả mấy con cá giả chậm rãi bơi qua bơi lại.
Quân Thanh Dư đưa mắt nhìn ra ngoài, Phó Viễn Xuyên vẫn đang đứng trên bờ đợi cậu. Phó Viễn Xuyên nói: “Tất cả đều là đồ mới, không thích cái gì thì cứ ném ra ngoài”.
Quân Thanh Dư lắc đầu, cái gì cũng tốt hết.
Nhìn ánh xanh mờ nhạt lướt qua đáy mắt Phó Viễn Xuyên, Quân Thanh Dư hơi mím môi. Những thứ này khả năng cao là hôm qua được gửi đến cùng với bể cá. Nếu như từ lúc đồ đạc được đưa đến, Phó Viễn Xuyên lập tức bắt tay bài trí, vậy thì tối hôm qua sợ là anh chẳng ngủ được là bao.
Quân Thanh Dư bơi lại gần bờ, nhỏ giọng kêu: “Y da”.
Phó Viễn Xuyên thấy người cá nhỏ lại gần, dùng ngón tay khẽ đụng mái tóc của cậu, anh nói: “Không biết mi thích cái gì nên ta mua về hết, đồ trang trí ở dưới nếu cảm thấy không hợp thì cứ tùy ý thay đổi vị trí”.
“Không dán chắc lắm đâu, sức của mi vẫn đủ”, ngừng một chút, Phó Viễn Xuyên hỏi: “Mi làm được, đúng không?”.
“Ta”, người cá nhỏ không lắc đầu vậy câu trả lời là khẳng định.
Phó Viễn Xuyên gật nhẹ, “Đi chơi đi”.
Quân Thanh Dư không bơi đi mà nghiêng đầu nhìn anh, “Y da?”, tôi đi chơi rồi, vậy còn anh?
Mặc dù ngôn ngữ bất đồng nhưng ý biểu đạt thì rất rõ ràng.
Phó Viễn Xuyên chỉ về đống tài liệu gần đấy, đáp: “Ta ở đây với mi”. Quân Thanh Dư gật đầu, đuôi cá quẫy một cái lặn xuống đáy hồ.
Người cá yêu cầu vận động vừa đủ, bơi lội có thể giúp tăng cường thể chất. Người cá bị giữ trong không gian nhỏ hẹp thời gian dài có thể dẫn đến việc rụng vảy hoặc thoái hóa đuôi.
Phó Viễn Xuyên sợ cậu ngủ trong cái hộp nhỏ kia sẽ xảy ra vấn đề nên đổi hộp ngay trong đêm. Kết quả là ngắm người cá nhỏ ngủ mãi cũng không mệt, anh bèn dứt khoát đứng lên đi cải tạo hồ bơi bỏ không thành khu vui chơi cho người cá nhỏ.
Hiện tại anh ngồi cạnh bờ hồ, nhìn người cá nhỏ trong nước bơi qua bơi lại. Thi thoảng cậu sẽ ló đầu lên nhìn anh một cái, giống như xem anh còn ở đấy hay không. Thấy anh vẫn còn ở đấy thì lại rụt về.
Đáng yêu ghê.
Phó Viễn Xuyên chơi cùng người cá nhỏ một lúc, vòng tay thông minh trên cổ tay không ngừng báo tin nhắn. Mấy tin đầu đều bị anh tiện tay tắt đi, tin nhắn ngắn gọn nằm ở cuối khiến anh nhíu mày, mở ra xem.
Quân Thanh Dư nghe thấy tiếng động liền bơi lại gần bờ, mực nước rất cao, cậu không cần nhảy cũng có thể lên được bờ, thậm chí có thể nhờ làn nước dập dềnh mà nhô cao hơn một khoảng.
Quân Thanh Dư ngẩng đầu nhìn Phó Viễn Xuyên, “Y da?”.
“Có chút việc”, Phó Viễn Xuyên đỡ lấy người cá nhỏ, hỏi: “Mi muốn chơi thêm một lúc hay cùng ta…”.
“Ta!”, Quân Thanh Dư lập tức ôm lấy cổ tay Phó Viễn Xuyên, không một chút lưu luyến với khu vui chơi cực lớn cho người cá này.
Phó Viễn Xuyên chỉnh lại mực nước trong hồ, ôm người cá nhỏ đi đến phòng làm việc. Đến nơi rồi mới phát hiện mình chỉ mải ôm người cá nhỏ mà quên cầm theo tài liệu. Phó Viễn Xuyên thả người cá nhỏ vào bể cá, nói: “Đợi ta một lát”.
“Y da”.
Lần này có người tìm Phó Viễn Xuyên bàn chuyện, e rằng sẽ không nhanh được, Quân Thanh Dư vung vẩy cái đuôi, định chui vào vỏ sò đánh một giấc.
Bể cá đặt trên bàn làm việc, Quân Thanh Dư lúc bơi xuống thì nhìn thấy trên bàn có một… quả cầu? Hơi giống quả cầu thủy tinh trong suốt, hôm qua đâu có thấy nhỉ.
Quân Thanh Dư bơi lại gần nhìn cho kĩ, cũng đẹp đấy.
Một giây sau, quả cầu trong suốt đột nhiên xuất hiện một cái mặt người. Đôi mắt người đó vì hình dạng của quả cầu mà trở thành hình tam giác.
“Hí hí, người cá nhỏ à?”.
Quân Thanh Dư: “!”.
Quân Thanh Dư vô thức mà quẫy đuôi quét một cái. Nhưng cậu đang ở trong bể cá, cái quét đuôi này khó tránh khỏi mà…
“Rắc” một tiếng, bể cá nứt vỡ hơn nửa, quả cầu cũng bị Quân Thanh Dư quét bay.
“Vờ lờ?!”, người trong quả cầu kinh ngạc vô cùng.
Nước trong bể cá lênh láng ra bàn, Quân Thanh Dư muốn cứu cũng không được. Mắt thấy cửa phòng làm việc mở ra, Quân Thanh Dư đáng thương ngồi giữa những mảnh vỡ, nhỏ giọng kêu: “Y da”.
Phó Viễn Xuyên vội bước lại, nâng người cá nhỏ trong tay, “Bị thương sao?”.
Quân Thanh Dư lắc đầu, rầu rĩ nằm trong tay Phó Viễn Xuyên, chỉ về viên cầu chằng chịt vết nứt rơi dưới đất. Phó Viễn Xuyên liếc cũng không thèm liếc, nâng người cá nhỏ kiểm tra cẩn thận một lượt, xác nhận cậu không bị thương mới an tâm.
Đúng lúc này, quả cầu rơi dưới đất vang lên tiếng than thở ai oán: “Sếp! Người cá nhà anh đánh em!”.
Phó Viễn Xuyên cau chặt hàng mày, “Người cá rất mỏng manh, cậu nhỏ tiếng một chút, đừng dọa nó sợ”.
Cấp dưới đang đối diện với quả cầu: “? ? ?”.
Người cá nhà ngài quét đuôi một cái, em mà đứng đấy là lợi ở lại răng đi nhé ngay, vậy mà là mỏng manh hả?
*Không biết mọi người để ý không chứ chương này t thích đoạn anh Xuyên ngắm bé Cá đến mất ngủ quá T^T Dù rằng nếu là đời thật, đang ngủ mà có đứa nhìn mình chằm chằm thì nó creepy lắm, nhưng tưởng tượng anh ánh mắt thâm tình ngắm em ngủ thì nó doki doki lắm :>