– Tôi, tôi làm sao, cô trước kia chó cậy thế chủ, cậy có nhị tiểu thư chống lưng hết lần này tới lần khác ức hiếp cô nương của tôi, lần này cho dù thế nào tôi cũng phải cào nát bản mặt của cô.
A Man như bộc phát toàn bộ sự tức giận trong 1 lần lao vào lôi nha hoàn đó ra sân mà dần một trận trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Cô cũng giật mình trước sức mạnh của cô ấy nhưng lúc này không phải là lúc kinh ngạc.
– A Man sự việc chưa được chưa rõ không được đánh người bậy bạ, A Nhược là nha hoàn của nhị tỉ, có gì phải để tỷ ấy xử lí.
Cô cất giọng yếu ớt ngăn cản A Man lại, Kim Liên lúc này tức giận đùng đùng khi thấy A Man lôi xềnh xệch A Nhược đi vào mà không làm gì được. Nhị phu nhân có vẻ lý trí hơn đứng dậy tắt một cái thật mạnh vào mặt A Nhược:
– tiện nô to gan dám mưu hại chủ tử, chia cắt tình tỉ muội của họ ta xem ta có đánh chết người không?
A Nhược quỳ rạp dưới đất, vừa khóc vừa dập đầu:
– chủ tử tha tôi nô tì chị đã nhất thời phạm lỗi, mong chủ tử khai ân tha cho nô tì lần này.
– Người ngươi nên xin lỗi không phải ta.
Nhị phu nhân cố ý nhấn mạnh khiến A Nhược bò đến trước mặt cô mà khẩn cầu:
– Tứ tiểu thư, người tha cho nô tì đi, nô tì…
– Aaaaaa, tránh ra, ta sai rồi, ngươi đừng đánh ta nữa mà, tránh ra đi…
Cô tái mét mặt ngã xuống đất, người cô run lên bần bật cùng tiếng nấc nghẹn ngào, A Man chạy lại ôm lấy thân ảnh đang run lên ấy, A Nhược đang quỳ dưới đất cũng tức đến đỏ mặt tía tai:
– Tiểu thư, người đừng sợ, cô ta không dám đánh người nữa đâu, người bình tĩnh lại đi.
– A Man, cô ta đi chưa, cô ta đi chưa, cô ta…
Cô hoảng loạn nói trong sự sợ hãi rồi nhanh chóng ngất đi lần nữa, toàn bộ mọi người trông thấy cảnh ấy cũng không thể tin, một tứ tiểu thư lại bị một nha hoàn hành hạ đến mức độ này.
Trong không gian Miêu Miêu cũng khâm phục trình độ diễn xuất thượng thừa của cô, ai nhìn vào cũng tưởng là thật:
– Lần này thì cô nha hoàn đó chết chắc rồi.
– Cô ta không ít lần ám hại nguyên chủ, cho nguyên chủ ăn thức ăn thừa, thay Kim Liên hành hạ cô ấy, điều này cũng là điều hiển nhiên hợp tình hợp lí, mà ta sai người đưa tin cho mẹ nguyên chủ, bà ta đến chưa, sao lâu vậy?
– Sắp đến rồi, dù sao cũng là lảng tránh cô ấy, bà ta do dự một lúc mới quyết định đi tới nên hơi lâu một chút.
– Ha, con gái bị đánh cho như này mà còn do dự, đến cuối cùng bảo sao sự thù hằn đối với mẫu thân nguyên chủ lại cao đến vậy.
– Sao cô lại biết?
– Thắc mắc lắm sao, dễ hiểu thôi mà – cô đánh hạ một quân cờ đen trên bàn cờ rồi cất tiếng – có lẽ ngươi là hệ thống nên không hiểu những tình cảm phàm nhân này. Đơn giản vì bà ấy là người sinh ra nguyên chủ, nhưng lại để nguyên chủ tự sinh tự diệt.
– Không những vậy, khi cô ấy bị ức hiếp còn không đến thăm lấy 1 lần, tin lời đàm tiếu bên ngoài mà để cô ấy tự sinh tự diệt. Cô ấy vì mẫu thân của mình mà hi sinh, còn mẫu thân lại vì sợ liên lụy mà cắt đứt quan hệ với cô ấy…. Ngươi nói xem, liệu ngươi có hận không?
– Cũng đúng, điều kí chủ nói hoàn toàn hợp lí, thảo nào khi nói đến mẫu thân nguyên chủ thì giá trị thù hận lại cao đến vậy. Tạo nghiệt a.
Cô lắc đầu, thở dài một tiếng rồi tiếp tục chăm chú vào bàn cờ, mọi chuyện bên ngoài vẫn đang trong dự liệu nên cô cũng không quan tâm. Khi tất cả đang náo loạn thì mẫu thân nguyên chủ bước vào, trấn kinh khi nhìn sự việc đang xảy ra.