“Đúng rồi!” Trình Hạo nhớ ra, “Sao tôi lại quên sách hướng dẫn!” Cúi xuống nhặt bản hướng dẫn trong hộp, ai biết vừa buông ra, mông búp bê dường như được lắp động cơ điện, lắc tới lắc lui ở trên giường, chẳng mấy chốc trên giường đã lộn xộn.
“Cái đệt, đừng nhúc nhích!” Trình Hạo một tay ôm con búp bê đang điên cuồng, tay kia đọc sách hướng dẫn, tìm kiếm hồi lâu, hắn mới phát hiện công tắc được giấu dưới đốt sống đuôi.
Trình Hạo cởi chiếc váy bó sát của nó ra, nhấn giữ cái công tắc kim loại màu đen sáng lấp lánh, trong chốc lát, tiếng thở hổn hển và cử động của búp bê đột ngột dừng lại.
“Cuối cùng cũng ổn!” Trình Hạo đổ mồ hôi, đang định tranh công đã nghe Dư Xuyên lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài!”
“Vậy thì… vậy tôi đi ra ngoài trước.” Trình Hạo xám xịt đi ra.
Khi đi tới phòng khách, nhìn thấy Bảo Kiếm nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ như nhìn kẻ địch, Trình Hạo nhấc gáy của nó lên, lần nữa đánh giá hàng mập này, “Bảo Kiếm, mày lại cảm nhận được rồi phải không? Tại sao mày có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh ta vậy? Chẳng lẽ… chẳng lẽ mày thật sự là một con mèo tiên thần thông!”
Trong lúc Trình Hạo đang nghiêm túc suy tư, Bảo Kiếm kêu “meo” một tiếng, hai chân sau mập mạp giẫm vào mặt hắn. Trình Hạo ăn đau, nó thuần thục nhảy lên chỗ cao, tránh xa con sen hốt phân của nó.
Trình Hạo đợi ở phòng khách, buồn chán nghịch điện thoại, tìm kiếm trên trình duyệt: “Quỷ bám thân là như thế nào…”
Tìm kiếm này, đủ loại chuyện phát ra dị nghị, kỳ quái, Trình Hạo thản nhiên bấm vào một bài đăng có tiêu đề: “Tự mình trải qua ba chuyện ma quái, chủ topic phát sóng trực tiếp!”
Câu chuyện đầu tiên là một người bà con xa của chủ thớt bị một hồn ma bám vào thân. Những người xung quanh đều không nhìn thấy khác biệt, nhưng thực ra người bà con xa này không hề hay biết gì, chỉ như thể đang ngủ. Ngày thường hồn ma này sẽ sử dụng cơ thể của người đó, theo thời gian tu hú chiếm tổ, người bà con xa rốt cuộc không bao giờ thức dậy nữa.
Người thứ hai là chú của người đăng. Anh ta kể rằng chú anh ta đi tảo mộ trên núi, khi trở về thì trở nên điên loạn, nói năng bậy bạ, đến gặp thầy thì nói chú ta bị một hồn ma bám lên người, vì hai linh hồn cùng chung một cơ thể rất dễ xảy ra tình trạng rối não. Ngay cả khi hồn ma đã rời đi, người cũng không bao giờ khá hơn được nữa.
Câu chuyện thứ ba là thái quá nhất. Người đăng cho biết ở dưới quê dì của đồng nghiệp của anh ta có một người bị hồn ma bám thân. Đầu tiên anh ta bất tỉnh, sau đó dần dần phát ra cơn khát máu, dần dần mất đi bản năng và bắt đầu giết người. Không chỉ hút máu người thân ở nhà, hắn còn tấn công người dân gần đó, cuối cùng hắn hút máu khi thấy người ngoài đường, hắn bị xem như quái vật bị xử tử, vụ việc này cũng gây náo động cả địa phương…
Trình Hạo sau khi đọc xong thì cười nhạo một tiếng, vừa định trả lời “Lừa quỷ hả?” nhưng vào phần bình luận lại thấy chính người đăng nhắn lại: “Những câu chuyện trên đều là do bản thân tôi trải nghiệm. Lại nói dù thế nào cũng không đến mức lấy người thân ra đùa giỡn, không tin thì thôi! Cuối cùng love and peace ~ ”
Trình Hạo chửi thầm gì đó, đóng giao diện lại, gõ một dòng khác rồi bấm tìm kiếm.
“Đại sư đuổi quỷ chuyên nghiệp trong nước.”
Dòng chữ đầu tiên đập vào mắt là: “Hạn Bạt ngàn năm làm hại danh môn. Sư phụ chùa Như Ý đã xuống núi, chỉ mất một ngày đã thu phục được ác quỷ, lột da rút xương chúng.”
“A, tiêu đề…” Trình Hạo lướt trang, đột nhiên ánh mắt hắn bị cuốn vào một quảng cáo.
“Thiên sư uy quyền nhất ở Lệ Thành, xem bói, phong thủy, bắt ma, trừ tà, bói toán, hoan nghênh bạn đến hỏi thăm, người liên hệ: người thừa kế Đạo gia Long Hổ Sơn – Trương Thiên Sư, điện thoại 13812138xxx, địa chỉ: đại lộ Kim Quang, Lệ Thành…”
Đại lộ Kim Quang, gần như vậy? Trong lòng Trình Hạo khẽ động, hắn lén lút lưu lại thông tin liên lạc và địa chỉ của Trương Thiên Sư, dự định tìm thời điểm thích hợp sẽ đến thăm. Mặc dù Dư Xuyên không hẳn là có ác ý với hắn, nhưng suy cho cùng, việc có quỷ trong nhà cũng khiến người dựng tóc gáy.
Cuối cùng cũng tìm được thông tin mình muốn, Trình Hạo trực tiếp đóng trình duyệt lại, nhìn thoáng qua phòng ngủ, lại phát hiện không có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ quỷ còn phải đợi ngày lành tháng tốt mới làm phép? Bằng không sao lại chậm như vậy? Làm phép này cũng quá dài!
Trình Hạo không dám đi qua nên đành phải kiên nhẫn chờ đợi. Chờ đến ba tiếng, Trình Hạo cũng ngủ xong một giấc, sau khi thức dậy phát hiện thời gian trôi qua lâu vậy rồi mà cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt, trong lòng buồn bực, “Không phải là có chuyện gì đó chứ?”
Vì vậy, hắn rón rén đi đến cửa phòng ngủ, áp tai vào cửa nghe lén.
Bên trong yên tĩnh, không giống như là có chuyện xảy ra.
Trình Hạo lúc này mới cảm giác có một thứ không xương yếu ớt ở gần chân cọ vào ống quần của mình, sờ soạng khiến mắt cá chân ngứa ngáy, sợ tới mức tóc tai dựng đứng, tưởng rằng có thứ gì đó chui ra khỏi cửa, hắn vội nhảy dựng lên.
“Meo meo…” Hóa ra là Bảo Kiếm.
Vào lúc này, một người và một mèo đang chặn trước cửa, đều muốn biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
“Mập, không phải mày rất sợ anh ta hả? Sao hôm nay lại đổi tính vậy?” Trình Hạo dùng ngón chân đá vào mông Bảo Kiếm khiến nó kêu lên đầy bất mãn.
“Đừng kêu nữa, bị Dư Xuyên nghe được là mày đẹp mặt, bên trong chính là ác quỷ!” Trình Hạo cúi xuống che miệng Bảo Kiếm lại, nhỏ giọng nói.
Bảo Kiếm ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong đôi mắt tròn xoe không có chút nào sợ hãi mà ngược lại là vẻ ngốc nghếch, đáng yêu như thường ngày.
“Nếu không thì,” Trình Hạo bắt đầu tính toán, “Tao mở cửa hé một chút, mày đi vào xem xét, nếu gặp nguy hiểm thì mày mau chạy trở về, nếu không có chuyện gì mày kêu vài tiếng. Được không?”
Bảo Kiếm nhìn cửa rồi lại nhìn Trình Hạo, “meo” một tiếng.
“Mày đồng ý? Tốt lắm, đi thôi!” Trình Hạo nhẹ nhàng vặn mở cửa, sau đó hướng bên trong nhìn thoáng qua phát hiện không có gì bất thường, nhưng mà từ góc độ này không thể nhìn thấy cảnh tượng trong phòng.
Cũng may Bảo Kiếm tựa hồ ngầm hiểu, nghe hiểu ý của hắn, đứng ở cửa nhìn quanh một hồi, sau đó giẫm đệm thịt lúc lắc đi vào.
Trình Hạo sợ hãi chờ đợi bên ngoài, mười phút trôi qua, hắn không nghe thấy tiếng Bảo Kiếm cũng không thấy nó quay lại, không thể không miên man suy nghĩ.
Chẳng lẽ Bảo Kiếm bị Dư Xuyên ăn mất rồi? Hay là bị khí lạnh đóng băng? Hay nó đã bị nuốt chửng vào thế giới khác? Càng nghĩ càng sợ, nghĩ đến việc bản thân mình vất vả lắm mới nuôi lớn được hàng mập này, Trình Hạo lấy can đảm đẩy cửa đi vào.
Vừa đẩy cửa vào, cảnh tượng trước mắt khiến cả đời này hắn cũng không thể nào quên được.
___________________________________