Huynh muội nhường nhịn một hồi, cuối cùng miếng bánh đó bị Quỳnh Nương cứng rắn nhét vào miệng Truyền Bảo. Quai hàm Truyền Bảo phình ra, trừng mắt nhìn Quỳnh nương đang cười với hắn.
Dẫu sao tuổi vẫn còn nhỏ, huynh muội vốn xa cách xô đẩy một phen lại thân mật không ít.
Ăn cơm xong, Truyền Bảo để Quỳnh Nương nghỉ ngơi, hắn rửa sạch bát đũa của hai người, quay lại thấy Quỳnh nương đang đứng trên ghế gỗ dài, tìm kiếm thứ gì đó trong hòm quần áo.
Thì ra ngày đó Quỳnh Nương ra khỏi Liễu phủ, mặc váy dệt lụa, tuy trâm cài tóc trên đầu không nhiều nhưng cái nào cũng là đồ tinh xảo của các cửa hàng có tiếng trong kinh thành. Sau khi về Thôi gia, những trang phục hoa lệ này trở thành sự tưởng niệm cuối cùng, ngày nào nàng cũng mặc lên người.
Nhưng mấy ngày này, Quỳnh Nương trọng sinh tỉnh lại, kéo hết xuống cho vào rương quần áo của Lưu thị, nhập hương tuỳ tục mặc y phục mà Thôi Bình Nhi không đem đi.
Thật ra những y phục này không có chỗ vá, tuy bị giặt nhiều nên hơi cũ, nhưng đường chỉ vẫn rất tinh xảo mịn màng, Thôi Bình Nhi yêu thích cái đẹp thêu hoa lên cổ áo, mặc lên người cũng rất vừa vặn.
Mấy ngày nay Quỳnh Nương nghe cha nương than thở tán gẫu nói nhớ Thôi Bình Nhi, phu phụ hai người rất khó hiểu khi Thôi Bình Nhi đến Liễu phủ, mặc một chiếc váy ngắn lấy ra từ một cái thùng quần áo nào đó, vá chằng chịt, trông rất nghèo hèn bủn xỉn, khiến Nghiêu thị thẳng thừng châm biếm phu thê Thôi gia khắc nghiệt với nữ nhi của họ.
Có lẽ cũng bởi vì nguyên do này, sau khi Quỳnh Nương về Thôi gia, Liễu gia đưa qua không ít y phục và đồ dùng hàng ngày, xem như là chu toàn phần tình nghĩa mẫu nữ cuối cùng giữa Nghiêu thị và Quỳnh Nương.
Nhưng lúc đưa đồ đến, Quỳnh Nương khóc lóc gào ghét với bà tử đưa đồ rằng nàng muốn về gặp Nghiêu thị, khóc rất lợi hại, thiếu chút nữa khiến bà tử không về được. Từ đó về sau không thấy người Liễu gia đến đưa đồ nữa.
Quỳnh Nương không hề thấy Liễu gia phái người đến đón nàng lần nữa, buồn phiền ném hết mấy bọc đồ Liễu gia đưa đến vào lò lửa, để lửa thiêu sạch sẽ.
Đương nhiên, đây là về sau Quỳnh Nương nghe Lưu thị nhắc lại, bà sợ nàng kìm nén khó chịu, mềm giọng dỗ dành, nói đợi qua năm nay sẽ mua cho nàng quần áo đẹp, tuyệt đối không kém đồ Liễu gia đưa đến.
Quỳnh Nương nghe được những chuyện táng gia bại sản mà nàng đã từng làm, buồn bực mất một lúc, không phải vì yêu thích những thứ đồ kia, chỉ tức nàng lúc mười lăm tuổi không hiểu chuyện! Nếu có thể gói lại đem đến hiệu cầm đồ, không phải là có thể phụ cấp sinh hoạt gia đình sao?
Năm đó nàng lo liệu việc nội trợ của Thượng gia, còn có của hồi môn của Liễu gia, nhưng bây giờ về Thôi gia vạn sự khởi đầu nan, đương nhiên phải tính toán tỉ mỉ.
Thôi gia bây giờ tuy nghèo khó nhưng chưa đến mức sa sút chán nản, chỉ là mỗi bữa cơm đều thiếu chút đồ ăn tinh xảo, thỉnh thoảng Lưu thị thái nửa cân thịt heo, nhặt lấy phần mỡ béo, đem về nhà lấy tóp mỡ xào giòn với tỏi để Quỳnh Nương ăn.
Quỳnh Nương thấy Truyền Bảo nhìn bát của mình nuốt nước bọt, liền biết thức ăn thế này đã là vật xa xỉ của Thôi gia. Nhưng với vị giác được chiều chuộng của Quỳnh Nương sau vài bữa ăn chay, lần đầu tiên trong cuộc đời thèm ăn thịt mà không ăn được.
Dù đã trải qua kiếp nạn sinh tử để sống lại, lờ mờ hiểu thấu hồng trần, nhưng nửa đêm tỉnh mộng ruột kêu bụng đói cũng không nhịn được mà mút đầu ngón tay.
Quỳnh Nương cảm thấy việc khẩn cấp trước mắt hiện nay chính là giúp Thôi gia kiếm ít tiền mua thịt, đương nhiên sau này nàng cũng phải tích cóp chút vốn liếng, không thì đợi đến lúc phụ thân Thôi Trung bệnh nặng, Thôi gia lại gặp phải đủ loại gian khổ kiếp trước.
Nghĩ vậy, nàng chọn một chiếc trâm cài đầu mạ vàng, quay người hỏi Thôi Truyền Bảo: “Ca ca, huynh có biết hiệu cầm đồ nào quanh đây không?”
Thôi Truyền Bảo nghĩ muội muội chứng bào tật nấy, muốn lấy mỹ y hoa phục ra diện, không ngờ nàng bỗng nhiên muốn đi hiệu cầm đồ.
Sững sờ một lúc, Quỳnh Nương thấy hắn không phản ứng lại, đứng trên ghế gỗ dài nói: “Ta muốn mua vài đồ vật, không muốn xin tiền nương, đem trâm này đi cầm đồ, mua kẹo đường cho huynh ăn được không?”
Truyền Bảo thấy bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn phấn điêu ngọc trác của nàng, rõ ràng là trẻ con nhưng lại dùng khẩu khí dỗ dành con nít để nói chuyện với hắn, sau đó vừa tức vừa buồn cười, chìa tay giúp nàng vững chắc thân hình nghiêng ngả, bảo nàng vịn cánh tay hắn bước từ trên ghế gỗ xuống rồi nói: “Muốn mua gì? Ta tích được vài đồng, mua cho muội, cái trâm đó muội cứ giữ lại đi.”
Nói rồi hắn móc ra một túi vải cũ trên giường, đổ ra năm đồng tiền.
Tuy kiếp trước Quỳnh Nương có một ca ca ở Liễu gia, nhưng Liễu Tương Cư từ nhỏ đã say mê võ thuật hiệp khách, kết giao rất nhiều bằng hữu trên giang hồ, cả ngày không thấy bóng dáng, sau này vào quân đội, tình cảm với Quỳnh Nương không còn thắm thiết nữa.
Dù bây giờ Thôi Truyền Bảo luôn làm mặt lạnh với mình, nhưng rất có tư thái của ca ca, hào phóng đổ hết tiền ra giúp nàng, khiến lòng Quỳnh Nương ấm áp lên không ít.
Kiếp trước dù thân ở hào môn, nhưng lòng người lạnh lẽo không chút tình.
Cẩm y mỹ thực tuy nhiều, cũng không bằng thành ý của năm đồng tiền trên giường này.
Nàng mím môi, gật đầu nói: “Tiền này ta dùng trước, sau này sẽ trả ca ca gấp đôi.”
Truyền Bảo lần nữa bị bộ dáng nghiêm túc của nàng chọc cười, hắn nói dùng thì dùng đi, đâu có cần nàng trả? Sau đó dẫn nàng ra cửa.
Vốn tưởng nàng muốn mua vài vật nho nhỏ như trâm hoa cài tóc hay kẹo đường đậu, không ngờ nàng sẽ đến tiệm thư hoạ ở góc đường. Chủ tiệm vừa mở cửa đã thấy một tiểu cô nương trắng trẻo, mở miệng liền hỏi tiệm có bút càng cua đầu cực nhỏ không.
Bút càng cua vốn được chế tác ra để vẽ, sợi bút mảnh như sợi tóc nữ nhân. Chẳng qua tiểu cô nương này tuy đẹp, nhìn một thân áo quần vải thô cũng không giống con nhà văn nhã học hoạ. Sau khi hỏi rõ là nàng muốn dùng, liền trêu: “Bút này rất nhỏ, ngươi không cầm được, chẳng lẽ mua nhầm rồi?”
Quỳnh Nương nhàn nhạt liếc hắn một cái, bồi thêm một câu: “Bút càng cua huyện Duy là thượng phẩm, nhưng giá cả có chút đắt đỏ, chủ tiệm cho ta bút Tam Lạp huyện Mậu là được rồi. “ Nói xong lấy ra bốn đồng tiền trong túi.
Lời này không thể do một tiểu cô nương non nớt nông cạn nói ra được, chủ tiệm sững sờ. Ai da, là người trong nghề! Bút càng cua huyện Duy nổi tiếng viết mịn nhẵn, năm lượng bạc một cái, chỉ có danh gia nhã sĩ mới mua. Dù tiểu cô nương này mua được, tiệm thư hoạ ở cái huyện nhỏ này của hắn cũng không bán loại mặt hàng quý giá này.
Sau đó giảm bớt vài phần khinh thường, cũng không cò kè trả giá với tiểu nương này, nhận bốn đồng tiền rồi bán cho Quỳnh Nương một cây bút Tam Lạp.
Quỳnh nương chần chừ một lúc, lại ngượng ngùng hỏi chủ quán có thể bán cho nàng một khối men đỏ một đồng được không.
Chủ tiệm nhìn nàng cắn môi, gương mặt xinh đẹp như ráng mây, nhìn mà còn yêu, khối men đỏ đó chỉ dùng vào lễ tế, người bình thường hay mua về để vẽ hoa văn trên bánh bao hấp, không đáng mấy đồng tiền, liền dùng giấy bản vàng bọc lại cho nàng một khối nhỏ, tặng không Quỳnh Nương.
Truyền Bảo vốn tưởng muội muội ham ăn muốn mua quà vặt, không ngờ nàng chỉ mua một cái bút nhỏ chẳng được mấy sợi lông, liền tiếc cho số tiền riêng mà hắn vất vả lắm mới tích cóp được, cảm thấy muội tử đi ra từ hào môn thế gia tiêu tiền quá tuỳ tiện, chỉ toàn mua những vật vô dụng.
Mà hắn vốn không muốn tính toán quá kỹ với Quỳnh Nương, tiền đã xuất ra rồi, mở miệng quở trách cũng không tốt, chỉ rầu rĩ đi phía sau nàng.