Nữ sinh kia ngẩng đầu, trả lời cô: “Hình như là đi nhà ăn, mới vừa đi một lát.”
A ——
“Cái kia…… Tớ có thể tiến vào trong được không? Ta mang đồ cho Lục Mộ Trầm.” Tống Nhiễm lại nói.
Nữ sinh gật đầu: “Cậu vào đi, không có việc gì.”
“Cảm ơn nha.”
Tống Nhiễm biết Lục Mộ Trầm ngồi ở chỗ nào.
Vào phòng học, trực tiếp đi đến chỗ ngồi của Lục Mộ Trầm.
Cái bàn của Lục Mộ Trầm rất sạch sẽ ngăn nắp, sách đều chỉnh tề mà chồng lên nhau.
Tống Nhiễm đem ghế kéo ra, ngồi xuống.
Trên bàn có một quyển sách tiếng Anh, bìa sách sạch sẽ, trang sách mới tinh.
Tống Nhiễm nhớ tới sách của mình, mỗi một quyển đều giống nhau đầy nếp nhăn, các cạnh trang sách đều có nếp gấp. Tức khắc có chút hổ thẹn, tính toán trở về lấy sách của mình sửa lại một chút, lấy nam thần làm chuẩn.
Dù sao về sau cô phải làm Lục phu nhân đấy. Tống Nhiễm không biết xấu hổ mà nghĩ.
Nghĩ đi nghĩ lại, liền nhịn không được mà nở nụ cười.
Tống Nhiễm lại đem sách mở ra, mùi thơm của sách xông vào mũi.
Trang sách sạch sẽ, ở chỗ trống, dùng bút màu đen làm bút viết. Là chữ tiếng Anh thật xinh đẹp.
Tống Nhiễm lật sách một tờ một tờ một, mỗi một tờ ở chỗ trống đều có chữ viết của Lục Mộ Trầm.
Tống Nhiễm trong lòng nhịn không được âm thầm tán thưởng một tiếng
—— thật là hoàn mỹ a.
Lớn lên đẹp trai, học tập tốt, thích sạch sẽ, chữ viết đều đẹp như vậy.
Cùng cô quả nhiên là trời sinh một đôi. Tống Nhiễm che miệng cười, lại một lần nữa không biết xấu hổ mà nghĩ.
Đem trứng gà đặt ở trên bàn, chỗ có thể thấy được. Sợ lăn xuống đất, lấy sách đỡ.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, lấy từ trong cặp ra một tờ giấy sạch sẽ.
Lấy bút của Lục Mộ Trầm, ở trên mặt bàn viết mấy chữ.
——Cảm ơn cậu ngày hôm qua giúp tớ mua thuốc, trứng gà là buổi sáng mới vừa luộc, có thể lấy ăn nha.
Viết xong, mặt sau còn vẽ một gương mặt tươi cười.
Viết tên mình ở bên dưới góc bên phải.
Tống Nhiễm.
Viết xong, nhìn chằm chằm tờ giấy một lát.
Ân, giống như thiếu cái gì đó.
Tống Nhiễm một tay nâng má, đôi mắt nhìn trần nhà, quay tròn, giống đang nghĩ cái gì đấy.
Qua một lát, đột nhiên đôi mắt cong cong nở nụ cười.
Nghĩ xong, liền cầm lấy bút, lén lút viết dưới tên số điện thoại của mình.
Chỉnh lại tờ giấy, viết số điện thoại của mình lớn, mấy con số thật lớn, dường như sợ người ta không nhìn thấy,
Cũng đủ rõ ràng rồi.
Tống Nhiễm lấy sách tiếng Anh đè lên tờ giấy viết số điện thoại, xong xuôi mới đứng dậy, rời khỏi phòng học. lớp bốn.
Trở lại phòng học, tâm trạng Tống Nhiễm đặc biệt tốt, ngồi xuống chỗ ngồi, thân thể quay tới quay lui ca hát vui vẻ.
Lưu Linh chê cười cô: “Không phải chỉ là đưa trứng gà sao, nhìn xem cậu cao hứng như vậy, tiền đồ a.”
Tống Nhiễm hừ hừ cười: “Không mỗi trứng gà không đâu, tớ còn để lại số điện thoại cho cậu ấy.”
Cô tặng trứng gà cho anh, chắc anh cũng phải gọi điện cảm ơn cô?
Không chừng còn mời cô ăn một bữa cơm gì đó.
Tống Nhiễm càng nghĩ càng hưng phấn, trong lòng vui vẻ, cảm giác muốn lập tức trở thành bạn gái của Lục Mộ Trầm.
Có một loại cảm giác tự tin không thể hiểu được.
Lưu Linh vừa nghe, kinh ngạc: “Trời ơi, hai người các cậu trao đổi số điện thoại? Nhanh như vậy?”
Tống Nhiễm cười ha ha: “Không có, tớ viết số điện thoại trên tờ giấy.”
Khóe mắt Lưu Linh run rẩy hai cái: “Ha ha, có lẽ người ta còn xem nó là rác mà ném đi ấy chứ.”
Tống Nhiễm mở to hai mắt, vẻ mặt khẩn trương: “… Không đến mức đấy chứ?”
Lưu Lin không nhịn được cười ha ha, trước ngưỡng sau phiên.
Tống Nhiễm: “…”
_____________________________________
Lục Mộ Trầm mới vừa về phòng học, nữ sinh ngồi ở cửa liền nói với anh: “Lục Mộ Trầm, vừa nãy có nữ sinh tới tìm cậu.”
Lục Mộ Trầm chuyển tới đây không bao lâu, nhưng trên cơ bản mỗi ngày đều có nữ sinh tìm anh, đã thấy nhiều nhưng không thể trách.Anh nhàn nhạt “ân” một tiếng, tiếp tục nhấc chân đi đến vị trí của mình.
Nữ sinh ở phía sau bổ sung một câu: “Là lớp một Tống Nhiễm.”
Lục Mộ Trầm nghe thấy, bước chân hơi dừng lại.
Nhưng rát nhanh lại hoàn hồn, tiếp tục đi đến chỗ ngồi.
Từ Hạo tinh thần tỉnh táo, đi tới gần: “Tớ ngày hôm qua nói như thế nào, cô gái nhỏ Tống Nhiễm kia thích cậu, cậu xem đi, sáng sớm lại chạy tới tìm cậu.”
Lục Mộ Trầm không nó, mặt không chút thay đổi trước sau như một, ai cũng đoán không ra anh suy nghĩ cái gì.
Trở lại vị trí, đang chuẩn bị ngồi xuống, tầm mắt lại đột nhiên dừng ở quả trứng gà trên mặt bàn.
Trứng gà màu nâu đỏ, trên mặt còn dùng ký hiệu gương mặt tươi cười. Thật sự buồn cười.
Lục Mộ Trầm vạn năm mặt không biểu tình, rốt cuộc có một vết nứt, khóe mắt run rẩy hai cái.
Tống Nhiễm này… Đến tột cùng muốn làm cái gì?
Từ Hạo đến gần, cũng thấy trứng gà trên bàn, ái muội mà nở nụ cười: “Chậc chậc, tình yêu trứng gà a. Lục ca, phúc khí tốt nha.”
“Đừng nói bậy.” Lục Mộ Trầm kéo ghế ra ngồi xuống.
Thuận tay đem sách tiếng Anh trên bàn lấy lại.
Thời điểm cầm sách, liền thấy dưới sách có một tờ giấy.
Mấy con số lớn, cực kì thu hút.
Hàn Tinh ngồi ở bên cạnh, nghiêng đầu liếc mắt một cái, nháy mắt mở to hai mắt nhì: “Ta ngày, số điện thoại của Tống Nhiễm.”
Không biết như thế nào, Lục Mộ Trầm trong đầu bỗng nhiên lại nghĩ tới giấc mơ kì lạ tố hôm qua. trong mắt có một tia dao động.
Nhưng rất nhanh, lại khôi phục bộ dáng mặt không biểu tình, tay cầm tờ giấy, ném tới bên cạnh.
Hàn Tinh vẻ mặt hâm mộ mà nhìn anh: “Ca, Tống Nhiễm đây là nói rõ thích cậu nha.”
Từ Hạo: “Đúng vậy, ngay cả số điện thoại cũng chủ động cho. Cậu không biết, lần trước mấy người nhóm lớp chín, vì lấy số điện thoại của Tống Nhiễm trải qua trăm cay ngàn đắng a.”
Lục Mộ Trầm nâng mắt, tò mò: “Vì cái gì?”
Từ Hạo giải thích: “Tớ ngày hôm qua không phải nói cho cậu rồi sao, cô gái nhỏ Tống Nhiễm kia không những cao lãnh, trừ bỏ lão sư và vài người quan hệ tốt với cô ấy, rất ít có người biết số điện thoại của cô ấy.”
Lục Mộ Trầm “nga” một tiếng, lại không nói chuyện.
“F*ck, “nga” là có ý tứ gì a?” Từ Hạo trong lòng tò mò mà tim gan cồn cào, hỏi Lục Mộ Trầm: “Cậu rốt cuộc gì nghĩ thế?”
“Không có nghĩ gì cả.” Lục Mộ Trầm lấy ra một tập đề toán, cầm bút bắt đầu làm bài.
Từ Hạo cùng Hàn Tinh liếc nhau.
Hàn Tinh nhịn không được hỏi: “Cậu thật sự đối với Tống Nhiễm không để ý?”
Lục Mộ Trầm “ân” một tiếng, mặt không biểu cảm.
Hàn Tinh: “…”
Từ Hạo: “…”
Không khí lặng im trong chốc lát.
Đột nhiên, Hàn Tinh đưa tay lấy mất quả trứng trên bàn của Lục Mộ Trầm.
Động tác cầm bút cảu Lục Mộ Trầm ngừng lại, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàn Tinh.
Hàn Tinh: “Kia… Cậu không phải không thích người ta sao, quả trứng gà này, tớ giúp cậu giải quyết a.”
Ánh mắt Lục Mọ Trầm nặng nề mà nhìn chằm chằm cậu, màcái gì cũng không nói.
Nhưng ánh mắt kia, lộ ra vài phần bức bách.
Hàn Tinh bị Lục Mộ Trầm nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, giằng co nửa ngày, chung quy vẫn đem trứng gà trả về: “Được rồi được rồi, tớ không chạm vào, không chạm vào còn không được sao.”
Gia hỏa này, mấy năm không gặp, tính tình càng khó có thể nắm lấy.
Thích thì thích, sao không thừa nhận?
Lúc sau, Hàn Tinh cùng Từ Hạo cá cược.
Cá cược Tống Nhiễm mất bao nhiêu thời gian theo đuổi được Lục Mộ Trầm.
_______________________________________________________—-
Tác giả có lời muốn nói:
Lục ngạo kiều dục vọng chiếm hữu rất mạnh đấy.
Nghĩ nên nhanh viết đến đoạn Lục ca ca vì Tống Nhiễm mà thần hồn điên đảo, khi muốn ngừng mà không ngừng được, vừa nhớ tới ta liền nhiệt huyết sôi trào a ha ha ha ha ha ha ha ha ~~~~~~