Ninh Vi Trần nhìn cậu trong chốc lát, chống cằm mỉm cười nói: “Em sẽ ở Hoài Thành một thời gian, nếu anh gặp phiền toái có thể đến tìm em.”
Diệp Sanh lắc đầu nhàn nhạt nói: “Không cần.”
Ninh Vi Trần nhíu mày, có chút bực bội, nghi hoặc nói: “Em không có kinh nghiệm lấy lòng người khác. Diệp Sanh, có phải phương pháp của em không đúng hay không, cho nên anh cái gì cũng cự tuyệt.”
Diệp Sanh cùng hắn bốn mắt nhìn nhau. Phương pháp của Ninh Vi Trần làm như thế nào lại sai được, thật ra cách thức rất hợp lý, nhưng đối với cậu lại không dám nhận mà thôi.
Một đứa trẻ mồ côi chưa từng có quan hệ thân thiết với bất kì ai vừa từ trong núi lớn ra ngoài, cho dù bề ngoài giả vờ lạnh lùng nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo sợ đối với mọi thứ ở trong thành phố lớn.
Âm Sơn hoàn cảnh lạc hậu vẫn đem đến cho cậu sự thiếu hiểu biết, thành kiến và phân biệt đối xử.
Mà Ninh Vi Trần, một thiên tử hào hoa phong nhã như vậy lần đầu gặp mặt, đối với cậu lại cho thấy sự thông minh, tốt bụng và chân thành không chút tạp chất.
Diệp Sanh nói: “Không có, quá đúng.”
Cậu đứng dậy, tính toán đi WC, nhưng khi đi qua người Ninh Vi Trần thì dừng lại.
Có lẽ là chuyện của Hoàng Di Nguyệt thật sự làm tâm trạng cậu cảm thấy khó chịu, đủ loại cảm xúc phức tạp và sắc bén cuộn trào trong lòng, yết hầu Diệp Sanh giật giật, không kìm được mà nói ra những lời trong lòng mình.
Cậu cúi đầu, thanh âm nhẹ nhàng lại vô cùng kiên quyết.
“Ninh Vi Trần, cậu không thích tôi, đúng không.”
Vẻ mặt Ninh Vi Trần không thay đổi, nụ cười vẫn như cũ, khó hiểu nhướng mày.
“Hả?”
Diệp Sanh hờ hững nói: “Cậu làm tất cả những chuyện này chỉ để chơi với tôi thôi sao? Không cần thiết.”
Nói xong không hề xem sắc mặt Ninh Vi Trần, đi về hướng WC trong toa xe ghế ngồi cứng.
Không để ý đến cảnh tượng phía sau, Diệp Sanh đi vào nhà vệ sinh và kiên quyết đóng cửa lại.
Đôi tay chống ở bồn rửa mặt, Diệp Sanh mở vòi nước ra và rửa mặt.
Cậu cần phải bình tĩnh.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Hoàng Di Nguyệt quả thật là một cái tên có thể dễ dàng chọc giận cậu.
Càng đến gần Hoài Thành, sự thù địch trong lòng cậu càng nặng nề.
Trong suốt thời gian tuổi thơ nghèo khó và luôn sốt nhẹ, điều cậu thường thấy nhất là những giọt nước mắt của bà ngoại.
Bà ngoại già yếu tiều tụy đã dùng một chút hơi ấm trong sinh mệnh để cho cậu ấm áp.
Bà dạy cậu làm một người thiện lương.
Sau đó bà ngoại bị bệnh nặng, bị Hoàng Di Nguyệt trực tiếp đem tới Hoài Thành để chữa trị ở bệnh viện, kết quả không đến một tuần đã qua đời.
Chính cậu đã đi mười km đến buồng điện thoại ở trấn trên, lần đầu tiên gọi điện cho Hoàng Di Nguyệt cũng chỉ vì muốn hỏi chút tình huống của bà ngoại.
Sau khi đã đọc bản thảo trong đầu suốt cả đêm, đứa bé lễ phép mà lại cẩn thận nói ra mục đích của mình: “Xin chào, xin chào, con…”
Chỉ là khi Hoàng Di Nguyệt nghe được giọng nói của cậu đã hét lên một tiếng, như thể bà ta nhìn thấy một đứa nhóc nước mũi bẩn thỉu quấn lấy bà không buông.
Bà suy sụp mà mắng mỏ cậu một trận.
Bà nói “Diệp Sanh mày vì cái gì liền quấn lấy tao không buông!” “Diệp Sanh tại sao mày không chết cùng với cha mày đi!”
Giọng người phụ nữ tê tâm liệt phế mà đem DIệp Sanh mắng đến choáng váng.
Trên chân cậu nổi lên mụn nước, rất mệt rất đau, không còn sức để mở miệng.
Hoàng Di Nguyệt phát tiết xong, trước khi cúp điện thoại lại hằn học và căm ghét nói: “Tao thậm chí cũng không biết tại sao bà già cứ một hai một hai phải giữ lấy mày lại làm cái gì. Tao thấy bệnh của bà đều là do mày khắc tinh gây họa. Diệp Sanh mày còn có mặt mũi hỏi thăm bà ngoại mày? Bà ngoại mày đã chết, mày chính là hung thủ!”
Cậu chính là hung thủ.
Từ trong trí nhớ hoàn hồn lại, Diệp Sanh cười nhạo một tiếng. Cậu dùng ngón tay dính nước vẽ ở trên mặt gương một chữ “X”, trong lòng không hề gợn sóng mà suy nghĩ: Hoàng Di Nguyệt, bà tốt nhất đừng có trêu trọc tôi.
Ngón tay cậu vừa sắp rời khỏi mặt gương, đột nhiên cảm thấy có một lực cản.
Diệp Sanh sửng sốt, có cái gì đó ở trong gương túm chặt đầu ngón tay cậu.
Ngay sau đó, trong WC hiện lên một đám sương mù màu xám.
Không khí trở nên ẩm ướt, lạnh băng, sền sệt, tay Diệp Sanh bị thứ gì đó nhẹ nhàng kéo lấy. Trong gương xuất hiện một khuôn mặt nhăn nheo, đỏ ửng của một bé gái, kề sát vào mặt gương. Lấy độ tuổi của đứa bé gái còn chưa thể đứng dậy, cho nên nhìn thấy tứ chi của nữ quỷ quỳ rạp trên mặt đất, đôi mắt đen láy nhìn vào cậu không hề chớp mắt.
—— cùng với đôi mắt tối hôm qua nhìn cậu giống y như đúc.
Con gái…. Lý Kiến Dương
Máu Diệp Sanh trở nên lạnh lẽo, cùng bé gái bốn mắt nhìn nhau.
Cô bé nở một nụ cười dễ thương và ngây thơ với cậu, phát ra một âm thanh kì lạ nhưng Diệp Sanh lại nghe hiểu điều đó.
“Em nhớ rõ anh.”
Cô bé nói: “Em gái em bị lạc, anh có thể giúp em tìm em ấy không.”
Diệp Sanh nỗ lực duy trì bình tĩnh, cự tuyệt nói: “Không thể.”
Biểu tình cô bé lập tức chìm xuống, ánh mắt oán độc lạnh lẽo nhìn chằm chằm Diệp Sanh: “Người xấu.”
Ngay sau đó, Diệp Sanh nhìn hồn ma trẻ con trong gương mặt nhăn thành một nhúm, hé miệng, khóc thét chói tai.
Tiếng khóc của cô bé như ô nhiễm tiếng ồn decibel cực cao. Ngoại trừ tai cảm thấy đau đớn, Diệp Sanh còn ngửi được mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập ở trong WC. Tí tách, tí tách, có một thứ gì đó hôi tối và lạnh lẽo rơi xuống tóc cậu.
Diệp Sanh gian nan ngẩng đầu lên, đồng tử co rụt lại.
Một con quái vật chui ra từ lòng đất, không ngừng cao lên, xuất hiện ở phía sau cậu.
Con quái vật được tạo thành từ vô số nội tạng xác chết nằm rải rác, mắt, tai, mũi, miệng, cổ, tay và chân được khâu quanh co trên một khối thịt khổng lồ bằng chỉ đen. Trong tay cầm một khúc xương khổng lồ nhuốm máu, đôi mắt oán độc không đối xứng nhìn chằm chằm vào cậu.
Được tiếng khóc của đứa bé dẫn đường, quái vật giơ cao khúc xương trong cánh tay nó chuẩn bị chặt nó về phía cậu đánh tới.
“Mẹ kiếp.”
Diệp Sanh trong lòng mắng một câu thô tục, thân thể nhạy bén nhanh chóng mà tránh đi một kích của con quái vật, từ trong túi nhanh chóng móc ra một lá bùa màu vàng. Cậu cắn đầu ngón tay và bắt đầu vẽ vài đường lên đó, sau đó vò nó thành một cục giấy và ném vào người con quái vật.
Loại lá bùa này chỉ có thể đối phó với một số quỷ quái đơn giản nhất, trong lòng Diệp Sanh thấp thỏm, gắt gao nhìn chằm chằm nó.
May mắn lá bùa màu vàng đụng tới quái vật liền bắt đầu hừng hực đốt cháy. Quái vật vốn dĩ chính là từ kim chỉ khâu lại, hiện tại các đầu sợi chỉ bị lửa đốt cháy, thân hình bắt đầu lung lay sắp đổ. Nó hét lên một tiếng, từ cánh tay bắt đầu đứt gãy, một đống nội tạng bắt đầu rớt xuống từ các đường nối.
Diệp Sanh nhanh chóng bình tĩnh lại, lấy di động ra, mở Search, chụp một tấm ảnh con quái vật.
Nhìn vào thông tin trên màn hình.
【 Tên phân loại: Cố Sự Đại Vương 】
【 Tên quỷ: Xác quái vật 】
【 Cấp bậc: Cấp F 】
【 Tổng quan: Đoàn tàu số 1444 Âm Sơn luôn xuất hiện một số đồ vật không ai muốn. Tiểu Phương rất đau khổ, cô không quen nhìn những thi thể không hoàn chỉnh, vì thế chỉ có cách biến chúng thành bộ sưu tập của mình. 】
Nội tạng của xác quái vật lung tung rối loạn vương vãi khắp nơi, hóa thành máu loãng ngấm vào đất.
Cấp F.
Cô bé quỷ trong gương ngừng khóc.
Mà Diệp Sanh giấu nỗi lòng kinh hoàng nhìn về phía cô bé, quỷ quái cấp F là một loại quỷ quái cấp thấp không có ý thức, sẽ không chủ động công kích người khác. Là một trong những bộ sưu tập của Tiểu Phương, xác chết trong tình huống bình thường phải là một vật chết.
Chính cô bé này đã làm quái vật xác sống sống lại —— có thể khống chế xác sống, trình độ đứa bé này chắc chắn cao hơn Tiểu Phương.
Diệp Sanh không khỏi nghĩ đến hình ảnh đêm qua cậu chụp từ chiếc túi của Lý Kiến Dương.
Cấp A.
Thai Nhi.
…… Cô bé chính là Thai Nhi.
Thai Nhi bò ở trong gương, đôi mắt đen nhánh âm độc ở trên làn da nhăn nheo phiếm hồng, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Diệp Sanh.
Cô bé khẽ nói: “Anh là người xấu.”
Diệp Sanh không nói chuyện.
Thai Nhi lại lộ ra một nụ cười ngây thơ nói: “Nhưng anh lại không phải người quá xấu.”
Diệp Sanh sửng sốt.
Thịch thịch thịch! Ngay sau đó, một trận tiếng đập cửa vội vàng đánh vỡ cục diện bế tắc trong WC.
Bên ngoài có người không kiên nhẫn mà kêu: “Này ổn không vậy, người anh em đi vào đã bao lâu rồi, sao còn không có kéo xong. Tôi không chịu nổi nữa, mau cho tôi vào đi!”
Thai Nhi liền ở trong gương, ha ha ha mà cười rộ lên.
Diệp Sanh đứng ở trước bồn rửa mặt của WC, vẫn không nhúc nhích.
Cậu biết ý tứ của Thai Nhi.
Đoàn tàu từ Âm Sơn đi về phía Hoài Thành, vẫn còn lộ trình một ngày một đêm, người của Cục Phi tự nhiên không biết khi nào đến, nhưng chiếc hộp Pandora đã được mở ra.
Cậu có thể rời đi, nhưng sau đó một người khác đi vào WC sẽ phát sinh chuyện gì.
Thai Nhi có thể điều khiển xác sống.
Này liệt xe lửa thượng hung đồ hoành hành vài thập niên, bị chém rớt người khí quan tạo thành đâu chỉ một cái Thi Quái.
Diệp Sanh hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Em đừng lộn xộn. Anh liền đồng ý giúp em tìm em gái.”
Thai Nhi cười ha ha ha, cô bé nâng lên một bàn tay, ở trên gương vỗ nhẹ nhẹ lưu lại một dấu tay máu nhỏ, như một dấu hiệu của sự đồng ý hợp tác.
Diệp Sanh: “Em gái em trông như thế nào?”
Thai Nhi: “Em ấy rất nhỏ, đặc biệt đáng yêu, anh nhất định có thể tìm được.”
Diệp Sanh nhìn cô bé: “Được, anh đã biết. Hôm nay buổi tối 0 giờ, WC ở toa xe số 44, anh đem em gái cho em.”
Thai Nhi rất vui vẻ, lại in một dấu tay đẫm máu lên gương.
“Một mình anh đến đây.”
Diệp Sanh gật đầu: “Được.”
“Anh trai, bàng quang của em sắp nổ tung rồi, anh mở cửa đi.”
Người đàn ông bên ngoài hùng hùng hổ hổ.
Mùi máu tươi trong WC mùi máu tươi tan đi, dấu tay đỏ như máu trên gương cũng biến mất.
Diệp Sanh rửa tay xong, mở cửa.
Người đàn ông đứng ở bên ngoài nghẹn đến mức không nhịn được, cũng không thèm nhìn cậu một cái, vô cùng lo lắng vọt vào.