Ngọc Trân vẫy tay. “Có gì chút gặp sau.”
“Hai người ngày xưa chắc thân nhau lắm nhỉ?” Một cô gái đi bên cạnh Yến Nhi bỗng nói khía. Tuy đang mang tai phone nghe nhạc, nhưng cô vẫn nghe rõ đoạn hội thoại giữa bọn họ.
“Chị nghĩ chắc không thân.” Yến Nhi không biết bạn gái này đang cà khịa mình, nên cứ thành thật đáp.
“Nhìn là biết rồi bà chị ạ.” Cô gái nhếch môi.
Lúc này Yến Nhi mới biết mình đang bị nói khía. “Này, bớt xỉa xói đi cô nương. Tên Đoan Trang mà chả đoan trang gì cả.”
Đoan Trang bật lại. “Tên Nhi nên hèn gì chả lớn nổi.”
Yến Nhi bặm môi cười. “Này.” Sao mọi người cứ nhắm vào chiều cao của cô để chế giễu vậy.
Trở lại phía Ngọc Trân, sau khi bước vào phòng, cô nàng liền lập tức tìm lấy danh sách nhân viên phòng kinh doanh. Trước khi chuyển sang làm CFO, cô là người nắm giữ danh sách tuyển dụng, cũng như sắp xếp nhân sự phụ giúp cho Quang Vinh. Trong danh sách nhân viên sales lúc đấy, cô chắc chắn không có tên Yến Nhi.
Mở máy tính lên, đăng nhập vào hệ thống của công ty, cô tìm đến phòng kinh doanh và ngay lập tức nhận ra danh sách nhân viên vừa được cập nhật. Không khó lắm khi cô nhận ra cái tên Yến Nhi đang xuất hiện trên màn hình.
Việc một giấc mơ màu hồng đang được vẽ lên, bỗng nhiên một đốm đen xuất hiện len lỏi vào, và rất có thể nó sẽ nhuộm đen luôn giấc mơ ấy, điều đó khiến Ngọc Trân cảm thấy rất bực bội trong người.
Những tưởng sau nhiều năm, cái bóng của Yến Nhi đã chìm vào quên lãng, và cô đã và đang trong tiến trình đến với Quang Vinh, thì bỗng nhiên giờ đây Yến Nhi lại xuất hiện, tiếp tục chen ngang vào mối quan hệ giữa cô và anh.
Ước mơ và khát vọng của cô không thể bị đánh bại như thế. Không thể sau nhiều năm hy sinh tất cả tâm huyết của mình, cô lại tiếp tục nhận lấy một quả đắng và sự tổn thương.
Lập tức đứng dậy và tiến về phòng của Quang Vinh, cô muốn biết rõ mọi chuyện thật hư như thế nào. “Khải Huy.”
“Dạ vâng, giám đốc.” Khải Huy đứng dậy.
“Tôi thấy danh sách nhân sự bên đội sales có thay đổi. Hình như cậu mới tuyển thêm nhân sự đúng không?” Cô giả vờ hỏi.
Khải Huy lắc đầu. “Dạ không. Mọi việc tuyển dụng, hầu như bên nhân sự, hoặc tổng giám đốc quản lý hết ạ.” Anh chàng muốn biết. “Có vấn đề gì sao chị?”
“À, không.” Cô nghĩ mình không nên đánh động. “Tôi chỉ thắc mắc thế thôi.”
“Ấy, khoan chị ơi.” Khải Huy lập tức nói, khi thấy bà chị này định tiến vào phòng sếp tổng. “Nếu chị muốn vào, phải đợi em thông báo với tổng giám đốc đã.”
Cô đánh ánh mắt ngạc nhiên về phía cậu nhóc trợ lý mới. “Có chuyện đấy sao?”
“Dạ, tổng giám đốc bảo em như vậy. Mong chị thông cảm.” Khải Huy sau đó điện thoại vào phòng. “Dạ thưa tổng giám đốc, có giám đốc Trân muốn gặp ạ.”
Quang Vinh lúc này đang ngồi trong phòng. “Cho vào đi.” Anh bấm phím tắt trên điện thoại bàn ngay sau đó. “Trân thấy phòng CFO mới như thế nào?” Anh hỏi ngay khi thấy Ngọc Trân bước vào.
Cô khẽ cười. “Rộng rãi, thoáng mát, view đẹp, nói chung là rất tiện nghi.”
Quang Vinh nhìn lên. “Chỉ sợ không làm vừa lòng Trân thôi.”
Cô nghĩ mình nên đi vào vấn đề chính. “Vinh biết gì không, Trân vừa mới gặp Yến Nhi ở thang máy.”
Quang Vinh khựng người một vài giây. “Vậy à.” Rồi anh cố tình lái sang chuyện khác. “Ủa, Trân đi thang chung hả?”
“Thang chung là sao?” Cô chưa hiểu lắm.
Quang Vinh giải thích. “Công ty chúng ta có hai thang mà. Một thang chung dành cho nhân viên. Một thang bên cạnh dành cho ban giám đốc.” Anh tò mò. “Khải Huy chưa đưa thẻ thang máy cho Trân sao?”
Thế mà cô cứ tưởng chiếc thẻ thang máy đi thang nào cũng được. “Hình như đưa rồi, nhưng giờ Trân mới biết.” Cô muốn quay lại vấn đề lúc nãy. “Mà, Trân nghe Nhi nói, hình như hôm nay Nhi bắt đầu làm việc ở đội sales.” Cô giả vờ ngây ngô. “Sao bữa trước Trân không thấy tên của Nhi trong danh sách ta?”
Yến Nhi là người Quang Vinh bí mật tuyển riêng kia mà, sao có thể nằm trong danh sách ấy được. Để điều cô nàng về được bên đây, anh phải gọi vài cuộc điện thoại đề nghị chuyển giao nhân sự. Nhi cũng không phải là một “Sales Manager”, hay là “Trưởng bộ phận Kinh doanh” xuất sắc, và công ty thương mại Đời Sống cũng không thiếu người quản lý lên thay. Nên, vậy đó, cô nàng đã có mặt ở đây ngày hôm nay.
“Chắc mới bổ sung.” Quang Vinh nói láo.
Cô muốn biết anh đang nghĩ gì, nên liền gặng hỏi. “Vinh có định xuống chào Nhi một tiếng không? Lúc nãy Trân chào mà Nhi chả nhận ra.”
“Trước sau gì cũng gặp, đâu nhất thiết phải là bây giờ.” Đây cũng chính là câu nói, mà Quang Vinh tự nhắn nhủ mình bao năm qua.
Thấy được ánh mắt lảng tránh của anh, cô đã tự hiểu rằng anh đang không thành thật. Bao nhiêu người con gái có thể khiến anh thay đổi cảm xúc, bao nhiêu người con gái khiến anh phải e lệ, bối rối và dối lòng, bao năm qua chỉ có một, và đó là Yến Nhi.
Một người khiến anh phải thay đổi và một người khiến anh luôn sống thật với bản thân mình, anh sẽ chọn ai.
Cô hy vọng anh sẽ thấy chán nản việc sống trái với bản thân và muốn tìm sự thoải mái trong tâm hồn. Khi đó cô ở bên cạnh và anh sẽ cảm thấy đó là một lựa chọn đúng đắn, là nơi anh nên tìm đến để có những phút giây thoải mái, sau một thời gian chìm đắm trong u mê.
Nói về phía Quang Vinh, đợi Ngọc Trân ra khỏi phòng, thông qua máy tính, anh liền tiếp tục mở camera lên xem. Yến Nhi đang ngồi dưới phòng kinh doanh, cô nàng đang hội họp với các nhân viên khác. Sau bao năm anh vẫn thấy cô không khác xưa là mấy, ngoại trừ mái tóc có vẻ ngắn hơn. Thất tình, có lẽ đó là nguyên nhân khiến cô thay đổi mái tóc, tựa như một sự vứt bỏ, chấm dứt quá khứ để bắt đầu lại một cuộc sống mới.
Cô trong mắt anh vẫn vậy, nhưng liệu anh trong mắt cô sẽ như thế nào. Liệu cô có nhận ra, sau bao nhiêu năm, sau bao nhiêu chuyện xảy ra, chỉ có anh là yêu cô chân thành và chưa bao giờ phản bội.
Có lẽ mọi chuyện sẽ chẳng có gì và anh cũng sẽ chẳng tự trút bực bội vào người, khi vào buổi chiều tan ca, anh đứng trên phòng nhìn xuống đường và nhận ra Yến Nhi đang bước tới một chiếc xe đậu bên lề. Không khó để anh nhận ra chủ nhân của chiếc xe màu đen đó, không ai khác chính là thằng khốn Nhật Minh.
“Hi, Pikachu.” Nhật Minh trêu chọc khi Yến Nhi vừa ngồi vào trong xe.
Cô quay sang và thấy Nhật Minh ăn mặc rất sang trọng. “Ăn mặc bảnh bao quá. Shin tầm thường mọi bữa đâu rồi?”
Nhật Minh nhếch môi. “Lỡ hứa dẫn ai đó đi ăn, nhân dịp đi làm ở công ty mới, nên mình phải diện lên thôi. Mắc công họ lại bảo mình xuề xoà.”
Cô nhướng sang xoa đầu anh. “Ok, Shin.” Shin là cậu bé bút chì, là biệt danh cô đặt cho anh để đáp trả lại cái từ “Pikachu”. Nghĩ sao dám gọi cô là Pikachu. Láo toét.
Và tất nhiên đáp lại hành động đó, anh chỉ biết liếc mắt nhìn yêu cô. Từ nhỏ đến giờ, chỉ có hai người dám động lên đầu của anh mà bình yên vô sự, một là ông thợ hớt tóc, và hai là cô nàng Pikachu này. Những kẻ khác còn lại đều bị anh đấm vỡ mồm.