– Ta đang trên đường đến Cửu Dương phái bái sư thì bị tập kích, hiện tại được Thủy Nguyệt huynh cứu giúp không biết lấy gì báo đáp. Không biết Thủy Nguyệt huynh có bằng lòng đi theo ta, để sau này ta tiện báo đáp hay không?
– Ta không cần báo đáp, chỉ là nghe qua phái Cửu Dương chấn hưng một vùng cũng muốn đến xem thử. Vậy cùng đi.
Bách Phệ Thôn nở nụ cười vui vẻ, đột nhiên đưa tay lên miệng hắn, quệt đi một vệt trắng vô cùng xấu hổ trên mép hắn, liếm vào trong miệng.
Thật mẹ nó nam chính vô liêm sỉ! Ngoại trừ tố chất ngựa đực cùng khuôn mặt tuấn mĩ thì có gì hay chứ, Tô Thủy Nguyệt âm thầm chửi rủa.
– Vậy đoạn đường sau này ta và Thủy Nguyệt huynh phải chiếu cố lẫn nhau rồi.
Bách Phệ Thôn lại nở nụ cười tràn đầy nam tính làm Tô Thủy Nguyệt có chút muốn thối lui, ngựa đực à, ta là vì muốn về nhà mới bất đắc dĩ phải theo ngươi, không cần phải kích động như vậy làm ta thấy buồn nôn lắm a!
Cuối cùng Tô Thủy Nguyệt vẫn lựa chọn đi cùng Bách Phệ Thôn đến Cửu Dương phái bái sư. Nam chính này ngoại trừ lần trước phát xuân có chút không câu nệ tiểu tiết ra, thì lần này trên đường đi biểu hiện vô cùng bình thường. Hảo sảng khí khái, tuy rằng y phục trên người y không tính là sạch sẽ nhưng bộ dạng cực kì đoan chính, Tô Thủy Nguyệt tặc lưỡi, nam chính không hổ là nam chính. Hắn lại nghĩ nghĩ, kết cục sau này của Lang Nha chính là bị nam chính đánh chết, hắn có thể nào thay đổi được cục diện đó hay không, ngay lúc này ôm đùi nam chính, cũng không sa thân vào ma đạo, chắc sẽ tránh được một kiếp chứ?
Đi được nửa ngày đường rốt cuộc hai người cũng đã đến được thành Cửu Dương, qua sông đi thêm nửa canh giờ là có thể đến được Cửu Dương phái. Nơi này phố xá đông đúc, người qua kẻ lại, đúng là một nơi nhộn nhịp.
– Bách Phệ Thôn ngươi đợi ta một chốc.
– Thủy Nguyệt huynh muốn làm gì?
Tô Thủy Nguyệt không nói không rằng để Bách Phệ Thôn đứng ngốc một chỗ bên bờ sông xoay người bỏ đi, hắn đi vào một tiệm vải nhỏ, Bách Phệ Thôn dù gì cũng là nam chính, mặc một bộ đồ rách rưới đầy máu đi bái sư thì thật là không thích hợp.
– Ông chủ, ở đây có y phục may sẵn hay không?
– Ở bên kia, mời qua lựa.
Ông chủ béo ú ục nịch chỉ tay về phía bên phải, ở đó có vô số y phục được phân chia theo phẩm cấp cực phẩm, tuyệt phẩm, trung phẩm và hạ phẩm, có thể gia tăng công lực hoặc phòng thủ. Còn có những bộ y phục không có phẩm chất gì, đa số đều là dành cho những người bình thường không tu luyện. Mà giá cả của những bộ y phục này cũng không rẻ chút nào, một bộ y phục hạ phẩm cũng đã đến giá 200 viên linh thạch hạ phẩm. Tô Thủy Nguyệt có chút cảm thấy nghèo nàn, túi trang bị của hắn hiện tại chỉ mới có 150 viên linh thạch hạ phẩm, phải làm bao nhiêu cái nhiệm vụ mới đủ mua một bộ y phục cực phẩm đây?
– Lấy cho ta một bộ y phục bình thường, màu sắc tối một chút.
Ông chủ béo ú khinh thường liếc mắt nhìn rồi lấy ra bộ y phục màu lam đậm đưa cho hắn, nhận lấy 50 viên linh thạch hạ phẩm rồi cũng không nói gì thêm. Tô Thủy Nguyệt có chút đen mặt âm thầm chửi trong lòng, ngươi chờ đó, chờ lão gia ôm đùi nam chính thành công sẽ quay trở lại móc mắt ngươi. Hắn hậm hực đùng đùng đi ra, mắt thấy Bách Phệ Thôn vẫn đang đứng đợi thuyền thì chậm rãi đi tới.