Ừm, đúng vậy.
Hạ Kỳ Như âm thầm an ủi bản thân, còn rất hài lòng với suy nghĩ này của mình.
– Hạ Lan Tâm Nhiên, ngươi thật sự cứu giáo chủ Ma giáo?
Ánh mắt cung chủ Dược Dao cung nhìn Hạ Kỳ Như có chút lạ, hơn nữa dựa theo ký ức còn lưu lại thì nguyên chủ rất sợ vị cung chủ này, bị cung chủ nhìn như vậy, nếu là Hạ Lan Tâm Nhiên thì đã bị dọa cho cả người run rẩy mà quỳ xuống xin tha rồi.
Nhưng mà tiếc thay người đứng trước mặt bà ta hiện tại lại là Hạ Kỳ Như.
Sợ hãi?
Năm mơ đi rồi cô sợ.
Không.
Nằm mơ cũng không sợ.
Thế nên Hạ Kỳ Như rất đường hoàng mà gật đầu.
– đúng vậy.
Theo cô biết thì Dược Dao cung không có thù oán gì với Ma giáo, cô cứu hắn hoàn toàn không có vấn đề, mà dù có cô cũng sẽ cứu.
Ai bảo người ta tên Cảnh Thiên chứ, haiz…
– Hạ Lan Tâm Nhiên, ngươi thật to gan.
Cung chủ đột nhiên thay đổi giọng điệu, trở nên giận dữ.
– cung chủ bớt giận, Tâm Nhiên còn nhỏ không hiểu chuyện…
Nam Dược bà bà thấy cung chủ tức giận liền quỳ xuống muốn nói đỡ cho đệ tử nhà mình, nhưng cung chủ không cho bà cơ hội.
– bà bà, chính nó đã thừa nhận rồi, ngươi còn nói đỡ cho nó?
Trước đó bà còn có thể bảo vệ cô là bởi vì những lời nói ngoài kia chỉ là lời đồn, chỉ cần đệ tử nhà bà không thừa nhận sẽ không sao hết.
Ai biết con nhóc này lần này lại không thèm giải thích bao biện gì, cứ thế thừa nhận luôn chứ, cô như thế này bảo bà làm sao bảo vệ cô tiếp đây.
– đệ tử biết tội, xin cung chủ trách phạt.
Hạ Kỳ Như vẫn rất bình tĩnh, trước đó vốn còn có ý nghĩ muốn giữ chức thiếu cung chủ này, giờ thấy vị cung chủ này xong lại muốn đổi ý.
Người này…cho cô cảm giác không tốt lắm.
Hạ Kỳ Như cũng không rõ vì sao lại có nhận định như vậy.
Nhưng cô chính là nghĩ như thế.
Dù trong ký ức của Hạ Lan Tâm Nhiên, vị cung chủ này đối với cô rất tốt, vô cùng cưng chiều cô, nhưng không giống như muốn đối tốt với cô ấy, mà ngược lại giống như kéo thù hận cho cô ấy hơn.
Chỉ là ngày đó Hạ Lan Tâm Nhiên ngây ngô không nhìn ra mà thôi.
Thế nên nếu có thể cách xa một chút vẫn tốt hơn.
– Hạ Lan Tâm Nhiên, ngươi có thái độ gì vậy?
Cung chủ đột nhiên nổi giận.
Hạ Kỳ Như: “…”
Cô thành tâm nhận tội như thế rồi, vì sao vẫn nổi giận?
Cô đã làm gì sai?
Hạ Kỳ Như cảm thấy mình không sai, không cần nhận lỗi, thế nên cô vẫn cứ vững vàng đứng đấy, mắt cũng không thèm chớp luôn.
Cung chủ tức gần chết.
Con ranh này có thái độ gì vậy?
Vì sao lại cảm thấy nàng ta không sợ mình nữa?
Ngược lại còn có ý muốn thoát ly khỏi tầm kiểm soát của mình.
Không thể được.
Muốn thoát khỏi đây?
Đừng hòng.
Cung chủ nghĩ vậy lại hòa hoãn trở lại, bình tĩnh nói.
– Hạ Lan Tâm Nhiên, nể tình ngươi là đệ tử của Nam Dược bà bà, ta cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội.
Cung chủ làm vậy, ngoại trừ không muốn thả Kỳ Như đi còn vì Nam Dược bà bà võ công cao cường, lại rất giỏi y thuật, Hạ Lan Tâm Nhiên là đệ tử thân truyền được bà ta yêu quý nhất.
Nếu đắc tội với bà bà, về sau cũng không có chỗ tốt.
– cung chủ…
Ta không cần.
Hạ Kỳ Như chưa nói xong, cung chủ đã cướp lời cô.
– Hạ Lan Tâm Nhiên chỉ cần ngươi giao Hoàng Cảnh Thiên ra, chức thiếu cung chủ này vẫn là của ngươi.
Hạ Kỳ Như vô cùng bình tĩnh đáp lại.
– cung chủ, hắn chạy rồi.
Cung chủ: “…”
Cung chủ có thể nghe ra, lúc Hạ Kỳ Như nói câu này, thanh âm tuy vẫn bình tĩnh, nhưng bà ấy vẫn cảm thấy cô đang vô cùng vui sướng.
– vậy đi bắt người về.
Cung chủ không nói rõ thời hạn, đại ý chính là cho cô thoải mái đi bắt người, bao lâu tùy ý, cứ bắt được người về cho bà ta là được.
Hạ Kỳ Như: “…”
Thật xin lỗi.
Cô cũng muốn bắt người về.
Nhưng cô có lòng mà lực không đủ a!
– cung chủ, nếu đã vậy ta và Tâm Nhiên cáo lui.
Nam Dược bà bà thấy không khí quanh hai người kia là lạ, lại thấy Hạ Kỳ Như chuẩn bị nói gì đó, thì cấp tốc kéo người đi, tránh cho cô lại nói cái gì không nên nói.
Hạ Kỳ Như: “…”