Ở phòng bệnh của Tố Lan, ả ta tới giờ cũng chưa tỉnh dậy. Anh nghe tin cô đã tỉnh mà nhìn thấy ả vẫn nằm đó ngủ thì lo lắng.
– Sao cô ý vẫn chưa tỉnh?
– Thưa ngài chắc thuốc mê trong người của Tố tiểu thư chưa hết ạ.
– Bao lâu nữa cô ấy mới tỉnh lại?
– Khoảng 1-2 giờ nữa ạ, hoặc bệnh nhân có thể ngủ đến sáng ngày mai.
– Được rồi các người đi ra đi.
Một lúc sau, anh lên phòng cô. Cánh cửa mở ra, cô nghe thấy tiếng động nói:
– Ai vậy?
– Là tôi.
– Lăng Triệt tôi cho cô ta đôi mắt rồi đấy. Anh mau trả con cho tôi.
– Vừa tỉnh dậy đã đòi con. Dù tôi có đưa nó cho cô thì cô có chăm sóc nó được không?
– Không cần biết, anh đã hứa sẽ trả con cho tôi. Mau đưa thằng bé đây.
– Dù sao cô không chăm sóc được cho thằng bé. Để tôi và Tố Lan chăm sóc nó cho, yên tâm chúng tôi sẽ thương nó như con ruột của mình.
– Không, không được. Tiểu Khải là con của tôi không phải con của các người, mau trả con cho tôi đây. Lăng Triệt anh là đồ tồi, không giữ lời hứa. Mau trả con cho tôi. Ah, ah trả con cho tôi.
Cô khua tay lấy đồ bên cạnh ném hết về phía trước. Anh bỏ ra ngoài mặc kệ cho cô ở bên trong la hét. Các bác sĩ mau chóng vào ngăn cô lại, tiêm thuốc an thần cho cô.
Tố Lan không thể có con được nữa, anh cũng không muốn cô ta phải buồn. Chi bằng lấy đứa bé đó anh và Tố Lan sẽ nuôi nấng, chăm sóc như con đẻ. Còn cô không nhìn thấy được, không thể chăm sóc đứa bé tốt được. Anh làm như vậy cũng là muốn tốt cho thằng bé thôi.
*’Hello các bạn, mình là My đây. Có nhiều bạn cũng muốn bão chương, thật ra mình cũng muốn lắm nhưng vì dạo này sắp vào năm học mới rồi mình đi học cả tuần, nghỉ mỗi chủ nhật. Mọi người thông cảm nhé!!
Yên tâm đi, một hôm nào đó các bạn thức dậy mở truyện ra sẽ thấy bất ngờ.