Nhắc đến quà, An Nhiên liền vui vẻ, hào hứng hỏi: “Mình nghe Tuấn Hạo nói cậu là người gợi ý cho cậu ấy?”
“Phải, nhưng thiết kế và tạo thành phẩm đều do cậu ấy làm”
An Nhiên có hơi ngạc nhiên, hai mắt rưng rưng kinh ngạc: “Cậu ấy tự làm sao?”
Đoán An Nhiên không biết việc này, An Hạ gật đầu cười, nhân cơ hội ghi điểm giúp Từ Tuấn Hạo: “Độc nhất vô nhị”
Nghe đến đây, An Nhiên vui đến cười ngẩn ngơ đưa mắt nhìn Từ Tuấn Hạo đang chạy dưới sân, vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ anh, cô chân thành bày tỏ: “Cậu ấy không giống những thiếu gia mình từng gặp, cậu ấy rất gần gũi, chăm chỉ, mình thấy cậu ấy vất vả nhưng chưa từng nghe cậu ấy than thở một câu nào cả”
Nhìn ánh mắt tình cảm của An Nhiên, An Hạ có thể cảm nhận một phần nào đó giữa An Nhiên và Từ Tuấn Hạo, cả hai chính là kiểu tình cảm mới chớm nở vẫn còn ngại ngùng. Ở đời người, đó mới là thứ tình cảm đẹp nhất dù chưa biết được tương lai có đi cùng nhau được hay không.
Vui mừng cho tình cảm của An Nhiên và Từ Tuấn Hạo, chính bản thân An Hạ lại mắc kẹt trong cảm xúc giữa cô và Điếu Trạch Nghiễn, cô không dám tiến lên đón nhận tình cảm của anh, chỉ có thể dậm chân mãi ở một chổ.
Đợi Điếu Trạch Nghiễn và Từ Tuấn Hạo đánh bóng xong, cả bốn người đi đến quán kem gần đó. Trong lúc đợi dọn món lên, Từ Tuấn Hạo chợt than thở: “Dạo này không có gì làm, buồn đến ngứa ngáy tay chân”
Nghe Từ Tuấn Hạo nói, trong lòng An Nhiên thoáng lên nỗi buồn, quán tạm thời ngưng hoạt động đồng nghĩa thời gian gặp của cả hai cũng trở nên ít đi.
“Cậu…” An Hạ định nói Từ Tuấn Hạo làm việc là phụ, gặp mặt An Nhiên mới là chính, lời sắp nói ra nhưng lại thôi, đành để mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên.
“Mình làm sao?” Từ Tuấn Hạo nghi vấn hỏi, cả Điếu Trạch Nghiễn lẫn An Nhiên đều nhìn An Hạ chờ đợi.
“Rất có tố chất làm chổ dựa”
Từ Tuấn Hạo và An Nhiên nhìn nhau rồi cười ngại ngùng, chỉ có mỗi Điếu Trạch Nghiễn tối sầm mặt: “Vậy còn tôi?”
Giọng điệu Điếu Trạch Nghiễn giận dỗi, An Hạ không thể nói anh vẫn còn ham chơi, đành miễn cưỡng khen một câu: “Tốt lắm!”
Trên đường về, Điếu Trạch Nghiễn vẫn còn giận vì An Hạ khen Từ Tuấn Hạo hơn anh. Dẫu vậy, anh vẫn nắm tay cô thật chặt dù cho cô có cố gắng rút tay lại như thế nào đi nữa.
“Cậu vẫn chưa hết giận tôi đúng không?” Điếu Trạch Nghiễn giọng điệu trách móc.
“Không có” An Hạ bất lực phủ nhận.
“Trong mắt cậu, tôi không đáng để dựa dẫm hay sao?”
An Hạ đứng lại, nghiêm túc nhìn Điếu Trạch Nghiễn: “Tôi không có ý đó, tôi cảm thấy từ khi Tuấn Hạo gặp An Nhiên, cậu ấy trở thành người chững chạc hơn. Còn cậu…” An Hạ ngập ngừng: “Có lẽ vẫn chưa gặp đúng người”
Ánh mắt Điếu Trạch Nghiễn hiện lên sự tối tăm, anh không tức giận, anh biết bản thân chưa làm những chuyện khiến An Hạ an lòng. Anh mân mê ngón tay An Hạ trong tay mình, một lời khẳng định: “Rồi thời gian sẽ trả lời, tương lai sẽ là cậu và tôi hay là chúng ta”
Con đường vắng mát rượi được phủ bởi những tán cây xanh to lớn dọc hai ven đường, Điếu Trạch Nghiễn cầm tay An Hạ, cả hai lặng lẽ nhìn nhau, khung cảnh giống như một bức tranh ngôn tình chỉ thuộc riêng về cả hai.