Công lực vốn là ưu thế lớn nhất của Hàn Mạc, nhưng trải qua mười mấy canh giờ liên tục hao tổn, thể lực của hắn không những không đạt đến mức sung mãn nhất, mà so với một nam nhân khỏe mạnh thì có lẽ cũng còn suy yếu hơn.
Cho nên hắn xuất chiêu đầu tiên, chính là sử dụng xà bộ côn pháp, khả năng hiện giờ hắn có thể sử dụng cũng chỉ là xà bộ côn pháp mà thôi.
A Địch và Hàn Mạc trước sau liên tục tấn công, vừa ra tay đã thi triển các chiêu thức cực kỳ quỷ dị, điều này đúng là Từ Du không lường tới. Y tuy rằng biết hai người trẻ tuổi này võ công cao cường, so với độ tuổi thì nổi bật hơn hẳn, nhưng có ngờ tới thân thủ của hai người lại quỷ dị đến vậy.
Hàn Mạc xuất chiêu, cũng giống như A Địch, dốc hết toàn lực.
Huyết Đồng côn trong tay hắn ngỡ đã đâm thẳng vào ngực Từ Du. Từ Du thân hình phiêu diêu, tay phải nâng lên, giữ một khoảng cách với đồng côn, rồi sau đó, cổ tay không thể ngờ đã quay ngoắt lại, Hàn Mạc thậm chí còn không kịp thấy rõ, liền có cảm giác Huyết Đồng côn đã bị đối phương bắt lấy, sau đó, cảm giác một lực hút cực mạnh cuốn mình về phía trước, thân thể trong nháy mắt đúng là không tự chủ được mà lao về phía trước. Trên gương mặt nho nhã của Từ Du, chợt mang theo nụ cười quỷ dị, thân hình lay động như gió, đã không thấy bóng dáng đâu. Hàn Mạc cả kinh, thấy Huyết Đồng côn của mình đã bị cỗ quán tính đâm ra phía ngoài, mà Thanh Đằng tiên của A Địch vốn nhằm thẳng vào Từ Du từ hướng đối diện, chớp mắt cái, thành ra hai người đánh thẳng vào nhau.
Từ Du dùng chút thủ đoạn, liền thay đổi cục diện, quả nhiên lợi hại.
Tiêu Linh Chỉ mắt thấy Hàn Mạc và A Địch công kích nhau, hoa dung thất sắc, buột miệng kêu thành tiếng, cây đuốc trong tay run rẩy, ngọn lửa vặn vẹo, bóng mọi người in trên mặt đất cũng vặn vẹo, như ma như quỷ.
Nếu là người thường hẳn sẽ phản ứng không kịp, tình thế này tất dẫn đến kết cục hai người tự đả thương nhau.
Nhưng Hàn Mạc và A Địch không phải người bình thường.
Nếu Từ Du dùng chút tiểu xảo mà có thế khiến hai người bọn họ công thẳng vào nhau, thì hai người cũng không thể tính là tài không đợi tuổi.
Mắt thấy Huyết Đồng côn sắp đâm vào A Địch, cổ tay Hàn Mạc đã như có điện quang, nhẹ nhàng chặn lại, Huyết Đồng côn chệch sang hướng khác, lướt qua đầu vai A Địch. Mà A Địch cũng không thể tin, đã hạ tay xuống, Thanh Đằng tiên trong tay đập cái chát vào mặt đất, bắn tung tóe. Thanh Đằng tiên đúng là đã đánh nứt đất thành một đường dài.
Tất cả diễn ra trong một cái chớp mắt.
Hai người không kịp trấn tĩnh, đã thấy Từ Du như quỷ mị đột ngột xuất hiện sau lưng A Địch, Hàn Mạc cả kinh mà A Địch cũng bất giác giật mình.
Hàn Mạc kêu lên nhắc nhở, còn chưa kịp thành tiếng đã thấy Từ Du tung một chương vào lưng A Địch. A Địch liền cảm thấy lưng mình như có tảng đá lớn hung hăng đè xuống, lục phủ ngũ tạng quay cuồng, thân hình bị chưởng này đánh thối lui vài bước. Hàn Mạc lắc người đỡ lấy đầu vai gã, giữ vững thân hình, A Địch hộc lên một tiếng, miệng bắn ra một ngụm máu tươi.
Từ Du chắp tay sau lưng, mặt tươi cười nhìn hai người Hàn Mạc, lắc lắc đầu, quay lại nhìn Trang Uyên, chỉ thấy Trang Uyên vẫn như trước, hai mắt nhắm nghiền, thần sắc bình tĩnh, không gợn chút nào là sợ hãi.
-Sư huynh, xem ra đệ tử của ngươi không kiên trì được năm mươi chiêu đâu!
Từ Du cười khinh miệt:
-Ta mới ra có hai chiêu thôi mà, nếu là sử dụng Quỷ Cốc tủ, chỉ sợ đệ tử của ngươi đã chết rồi. Khiến họ chống đỡ năm mươi chiêu liệu có phải là hơi ép buộc?
Trang Uyên thản nhiên:
-Năm mươi chiêu chưa đến. Mà bọn họ cũng chưa chết!
Từ Du cười lạnh, đôi mắt bắt đầu hiện lên sát khí.
Hàn Mạc đỡ A Địch đứng dậy, lòng không khỏi khiếp sợ. Hắn biết Từ Du võ công tuyệt thế, nhưng lúc này mới cảm thấy sự hùng mạnh của đối phương.
Đối phương xuất hai chiêu, một chiêu suýt chút nữa khiến mình và A Địch cùng tàn, chiêu thứ hai, đã đánh cho A Địch bị thương.
Công phu như vậy có thể nào khiến hắn không giật mình? Hàn Mạc từ nhỏ đến lớn đã giao đấu với không ít kẻ địch lợi hạo, nhưng bọn họ so với kẻ phản đồ của Quỷ Cốc phái này quả thực không nhằm nhò gì.
Hắn vốn tưởng mình sẽ chống đỡ được năm mươi chiêu, nhưng chứng kiến thân thủ của đối phương, bắt đầu hoài nghi chính mình.
-Ngươi biết nếu thi triển Quỷ Cốc thủ, hắn chắc chắn chết, không nghi ngờ gì.
Trang Uyên đã lên tiếng:
-Chắc ngươi cũng biết rằng, mỗi một lần thi triển Quỷ Cốc thủ quả thật có thể đánh chết đối phương nhưng lục phủ ngũ tạng của ngươi cũng sẽ chịu một lần thương tổn. Quỷ Cốc thủ nếu cưỡng ép tu luyện, cho dù thành công cũng chỉ là loại võ công giết người, mà chính mình, mỗi lần thi triển chẳng khác nào khiến vết thương trong nội tạng của mình loét rộng ra.
-Câm mồm, ngươi nói bậy bạ!
Từ Du cơ mặt co giật:
-Ngươi chưa từng luyện qua Quỷ Cốc thủ, biết cái gì mà nói chứ! Xằng bậy!
-Ngươi cho tới bây giờ tâm không đồng nhân.
Trang Uyên vẫn như cũ, hết mực bình thản:
-Sư đệ, từ nhỏ đến lớn, ngươi đều là người tâm không đồng nhân, tính tình của ngươi vẫn như cũ. Ngươi biết ta nói là sự thực, nhưng vẫn cố phủ nhận. Nếu ngươi không bận tâm, sao không thi triển Quỷ Cốc thủ? Ngươi nói cho ta biết, vì sao không thi triển Quỷ Cốc thủ?
Cơ măt Từ Du càng lúc càng co giật mạnh, y nâng tay lên thành hình chưởng, lạnh lùng:
-Trang Uyên, ngươi tin hay không, ta có thể giết chết ngươi ngay lập tức!
-Cầu còn không được!
Trang Uyên cười như quỷ khóc:
-Dùng Quỷ Cốc thủ của ngươi đánh chết ta đi. Đến đây, đánh chết ta đi!
Từ Du cả giận:
-Ngươi…. Không cần bức ta!
-Giết chết ta!
Trang Uyên gần như gào lên:
-Giết chết ta! Giết chết ta!
Từ Du bước chân di động, hướng Trang Uyên lao tới, rồi đột ngột chậm lại, tựa như trên đùi có cái gì đó ngăn cản.
Hàn Mạc nhìn hai huynh đệ đối đáp quỷ dị, nhìn Trang Uyên từ thái độ bình tĩnh bỗng điên cuồng giận dữ, trong lúc nhất thời không hiểu vì sao Trang Uyên bị kích động, nhưng hắn có cảm giác vị tông chủ này làm như vậy là có mục đích.
Hắn nhìn cánh tay của Từ Du, đúng là có hơi run lên nhè nhẹ.
Hàn Mạc nhíu mày, hắn chợt hiểu rằng, Trang Uyên nói mấy câu đã khiến cho kẻ nghịch đồ này tâm thần rối loạn.