Lại nghĩ tới hôm nay phát sinh toàn bộ ác mộng, Thủy Sinh ủy khuất nước mắt lại tuôn rơi xuống.
-Này, ngươi còn muốn ôm chặt ta đến lúc nào?
Tống Thanh Thư đang định trả lời Thủy Sinh mà nói, chợt bên tai truyền tới một giọng nói thanh thúy dễ nghe, lúc này mới phát hiện mình vẫn đang ôm cô nương lục y kia vào trong ngực.
-Không có ý tứ….không có ý tứ, vừa rồi tại hạ quá phân tâm..
Tống Thanh Thư vội vã buông ra hai tay, không ngừng tạ lỗi, hắn đang cùng Thủy Sinh nói chuyện không ra đầu đuôi, trên thực tế là là ngưng thần tìm kiếm kẽ hở của Huyết Đao lão tổ có lộ ra hay không, bởi vậy quên mất trong ngực mình còn có một cô nương xinh đẹp.
-Cũng không có sao đâu..
Cô nương lục y khoát tay thản nhiên, nét mặt thiên chân vô tà, hiển nhiên trong lòng không có màng phòng ngự tới chuyện nam nữ chung đụng thân thể.
Tống Thanh Thư trong lòng kỳ quái, nơi hoang sơn dã lĩnh này, tại sao lại có thể xuất hiện một cô nương mảnh mai, tựa hồ còn không rành thế sự vậy…
-Công tử…. vừa rồi tại sao lại ôm ta lui về phía sau a?
Cô nương lục y nghiêng đầu hỏi hắn.
-Ách….tại hạ lo lắng xú lão hòa thượng này làm thương tổn cô nương a..
Tống Thanh Thư trong lòng oán thầm, người mù cũng nhìn ra được ta mới vừa rồi là vì cứu ngươi đấy.
-Ừ, lão hòa thượng này xấu như vậy, còn gϊếŧ con cừu của ta, đúng là một lão đại bại hoại.
Côp nương lục y căm giận nhìn Huyết Đao lão tổ.
-Đúng vậy….chính xác là một lão già xấu xa, vì thế rên đầu không có một cọng tóc chưa, ngay cả lông mi cũng cơ hồ không còn.
-Nhất định là do làm chuyện xấu, nên thần tiên nhổ hết tóc lão, chuyện xấu làm nhiều, nên tóc thiếu phải mượn lông mi thay thế….
-Ách… cô nương thuyết pháp dù rất kỳ lạ nhưng rất dễ nghe..
Nghe hai người, ngươi một lời, ta một lời, Huyết Đao lão tổ một đầu hắc tuyến, cả giận nói:
-Các ngươi nói xong chưa? Này Thủy tiểu thư có thấy chưa, chính ngươi nhìn thấy, vị tình lang kia đã có nữ nhân mới, nên vui mừng liền đã quên ngươi người cũ rồi, rất nhanh thay lòng đổi dạ, chi bằng cứ đi theo lão phu…
-Phi…ta dù có ở cùng heo cùng chó, cũng sẽ không cùng đi với lão tặc ngươi.
Thủy Sinh phun ra một bãi nước bọt,
-Hơn nữa… hắn cũng không phải tình lang của ta.
Tống Thanh Thư cười nhạt, nhìn Huyết Đao lão tổ nói:
-Lão tổ…chắc ngươi hiểu lầm, lúc tại thành Dương Châu trong Lệ Xuân Viện, các ngươi liên thủ phục kích tại hạ, tiểu nha đầu này vừa thấy tại hạ gặp nguy hiểm, liền tìm cách tảu thoát bỏ chạy, nữ nhân như vậy, lão nói tại hạ cứu nàng để làm chi đây?
Thủy Sinh vừa nghe, trong lòng chợt lạnh, lúc đầu thân phận của nàng chỉ là tù nhân của Tống Thanh Thư và Vi Tiểu Bảo mà thôi, thừa dịp loạn lạc chạy đi vốn có không gì đáng trách, bất quá trong nội tâm của nàng sau đó vẫn vì chuyện mà có áy náy, mãi đến khi nhận được tin tức Tống Thanh Thư bình yên vô sự vượt qua kia kiếp nạn, thì nàng mới yên lòng.
Thấy Tống Thanh Thư nhắc lại chuyện này, Thủy Sinh trong lòng thở dài: “ Xem ra hắn ghi trong lòng cho là ta phản bội a, lúc đó ta cũng do dự thật lâu. Ai bảo hắn và Vi Tiểu Bảo cẩu quan kia cùng một chỗ, đã vậy còn hay dờ soạng thân thể của nhân gia…”
Huyết Đao lão tổ cười ha ha:
-Tống công tử, ngươi lừa gạt các cô nương thì được chứ đừng hòng lừa gạt ta, nếu như ngươi thực sự không quan tâm đến an nguy của Thủy tiểu thư, vậy tại sao lại từ xa đuổi theo? Lấy võ công của ngươi vì sao lại khi gặp lão phu lại chậm chạp chưa có động thủ? Còn không phải là bởi vì lúc này Thủy tiểu thư đang nằm ở trong tay lão phu, ngươi lo lắng làm thương tổn đến nàng mà thôi.
Tống Thanh Thư i gật đầu:
-Lão tổ quả nhiên thấy rõ, không sai…tại hạ muốn cứu nàng, lão tổ cứ nói trước đi, muốn điều kiện gì thì mới thả nàng ra đây.
-Tốt, Tống công tử quả nhiên là người phóng khoáng, điều kiện của lão phu rất đơn giản, ngươi thả tão phu rời đi, chờ đến khi lão phu thấy an toàn qua đi, lão phu cũng sẽ không làm khó Thủy tiểu thư nữa, đến lúc đó ở phía trước Bàn Long trấn lão phu sẽ đem nàng an trí tại trong một tửu điếm, coi như đưa cho ngươi lễ gặp mặt, rồi chúng ta kết giao bằng hữu có được không?