“Vậy…được thôi”
Triệu Thiên do dự một chút, vẫn đưa đơn thuốc qua.
Lâm Tung vội vàng cầm lấy, xem tỉ mi.
Nhưng chính vào thời khắc điện quang đá lửa này…
Dididi Một tiếng còi dồn dập vang lên.
Cả Triệu Thiên và Lâm Tung đều sửng sốt, đột ngột quay đầu lại, liền nhìn thầy một chiếc xe tải lao tới giống như mắt kiểm soát.
“Không hay!”
Lâm Tung kinh ngạc, vội vàng lăn sang một bên.
Nhưng Triệu Thiên lại không tránh kịp, ngay tức khắc bị chiếc xe tải cán qua và cuốn vào gầm xe …
Chiếc xe tải lao thẳng vào cửa khách sạn và làm cánh cửa vỡ bảy tan tám tác.
Bụi bay mù mịt, đá văng tung tóe, một trạm điện thoại ở bên này và một chiếc ô tô bên đường chịu ảnh hưởng.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Người qua đường xung quanh la hét, có người còn lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát.
Chủ khách sạn cũng sợ hãi vội vàng chạy ra ngoài nhưng mà may mắn thay trước cửa khách sạn không có ai, nên không dẫn đến thương vong cho các nhân viên khác.
Chỉ là Triệu Thiên … không may mắn như vậy.
Lâm Tùng người đầy bụi đất bò dậy khỏi mặt đất, mọi người nhìn xuống gầm bánh xe tải, nhưng lại nhìn thấy Triệu Thiên lúc này sớm đã bị dập nát không còn nhân dạng, ruột và nội tạng bị ép ra ngoài, một cái chết cực kỳ thê thảm.
“Chuyện này là sao vậy?”
Lâm Tung vô cùng kinh hãi.
Anh ta không nghĩ đó là một vụ tai nạn giao thông đơn giản liền đột ngột quay người muốn rời đi.
Nhưng khi anh ta vừa quay người lại, một nhóm người đã xuất hiện phía sau và chặn đường của anh ta.
Không hay!
Lâm Tung vội vàng vò hai đơn thuốc thành hai viên giấy tròn, lặng lẽ ném xuống ven đường.
Con khi những người này bước tới.
Người đứng đầu chính là Cung Hoan Vân.
Cô ta mặc chiếc áo khoác lông chồn, trang điểm như một nữ hoàng, ánh mắt hơi trầm xuống nhìn Lâm Tung, phong thái vô cùng uy nghiêm.
“Anh chính là Lâm Tung phải không?” Cô ta mở miệng nói.