Trúc Tiết Bang Bang chủ, Bàng Trì!
Rất khó để đánh đồng cái tên hùng dũng và khí chất nho nhã của y lại với nhau.
Dương Khai đẩy cửa đã làm kinh động đến bọn họ. Trong nháy mắt lúc Dương Khai đi vào, những tiếng cãi vã kịch liệt lập tức dừng lại. Mọi người đều ngạc nhiên quay đầu nhìn, nhiều người còn thầm nhíu mày, vẻ mặt không vui.
Nhưng đa phần là kiêng dè. Bất luận như nào, thì hiện Dương Khai cũng coi như là người được Dương Ứng Phong phái đến, thân phận bày ra đó.
Bàng Trì vội đứng dậy, khua tay đuổi chưởng quầy béo đi cùng, gượng cười, đứng từ xa chắp tay chào, nghiêm nghị hỏi:
– Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?
– Dương gia, Dương Khai!
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều biến sắc!
Bọn họ vốn cho rằng lần này cùng lắm là Dương Ứng Phong sẽ cử thuộc hạ của lão đến. Trước nay mối quan hệ giữa Trúc Tiết Bang và Dương Ứng Phong đều do thuộc hạ của Tứ gia đảm nhiệm.
Nhưng khi cái tên Dương Khai vừa cất lên, họ liền hiểu rằng tình hình đã không giống như những gì họ nghĩ.
Người trẻ tuổi này, hiển nhiên là vị công tử dòng chính vừa trở về cách đây không lâu của Dương gia!
Chỉ e đó chính là hậu duệ của Dương Tứ gia.
Biết được thân phận cao quý và phi phàm của Dương Khai, tất cả mọi người đều ào ào đứng dậy, Bang Trì cũng nhanh chóng bước xuống cung kính nói:
– Bàng Trì không biết công tử giá lâm, không tiếp đón từ xa, kính xin công tử thứ tội!
– Kính xin công tử thứ tội!
Mọi người đồng thanh hô lên.
– Không sao!
Dương Khai thản nhiên khoát tay, thần sắc tỏ rõ vẻ không để ý.
Lúc này Bàng Trì mới bất giác thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi y còn không biết nông sâu, lại cả gan yêu cầu Dương Khai đến thiên điện nghỉ ngơi chờ y. Nếu như vị công tử này thật sự muốn trách tội, thì e rằng ngày mai y sẽ không còn nhìn thấy ánh mặt trời.
Nhất thời, Bàng Trì cũng lạnh tóc gáy, thầm nghĩ mình thật may mắn.
– Mời công tử ngồi!
Bàng Trì vội vàng tiếp đón.
Dương Khai cũng không khách khí, đi thẳng đến vị trí cao nhất, ngồi xuống một cách quyết đoán. Bàng Trì cười khan, cúi đầu đứng bên cạnh, không khỏi cảm thấy có chút khổ sở. Những người khác cũng vậy, tất cả vẫn đứng bất động tại chỗ, trong lòng cảm thấy thấp thỏm lo âu.
Bọn họ chưa từng được tiếp xức với hậu duệ của Dương gia, đương nhiên lúc này có chút áp lực. Hơn nữa, họ cũng không biết lần này Dương Khai đến là có mục đích gì.
Nhớ tới việc cãi vã vừa nãy, vài người trong đó toát mồ hôi trán, trong lòng bắt đầu thấy bất an.
Dương Khai tiện tay lấy một thứ quả bày trên bàn, lưng dựa vào ghế, đặt hai chân lên mặt bàn, bắt đầu ăn một cách thoải mái.
Nhận thấy hắn lại không hiểu lễ nghĩa như vậy, biểu hiện chẳng khác gì một tên lưu manh, thần sắc của những người có mặt đều nhẹ nhõm, không còn khẩn trương như khi nãy nữa.
Xuất thân của bọn họ đều rất thấp, thấy Dương Khai lười nhác, uể oải như thế này, tự nhiên họ cũng không còn cảm thấy căng thẳng nữa.
– Hương vị không tồi.
Dương Khai cắn vài miếng, rồi lại tiện tay vứt hương quả xuống bàn, ngẩng đầu nhìn lướt qua một lượt, nói:
– Ngồi cả đi.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Bàng Trì, thấy y khẽ gật đầu, mọi người mới dám ngồi xuống.
Ho nhẹ vài tiếng, Bàng Trì cẩn thận dò hỏi:
– Không biết lần này công tử đến Trúc Tiết Bang, liệu có phải do Tứ gia có chỉ thị gì truyền xuống?
– Không có.
Dương Khai lắc đầu:
– Chỉ là tiện thể ghé chơi thôi, các ngươi không cần để ý đến ta. Hình như vừa nãy các ngươi đang bàn bạc đại sự gì đó. Cứ tiếp tục đi, ta cũng muốn nghe!
Nói xong, y liền mỉm cười đảo mắt nhìn mọi người một lượt.
Mọi người đang ngồi đều bất giác biến sắc, nhất tề cúi đầu, im lặng không nói.
Bàng Trì cười khan nói:
– Kỳ thực cũng chỉ là mấy chuyện nhỏ, công tử nghe, e rằng sẽ thấy buồn chán.
– Không sao. Cứ nói đi.
Dương Khai tỏ ra bản thân mình không hề để ý.
Sắc mặt Bàng Trì lộ rõ vẻ khổ sở, thực sự không ngờ vị công tử Dương gia này lại khó chơi như vậy.
Dương Khai ngồi thẳng người, lại mỉm cười:
– Lúc nãy ngoài điện, hình như ta có nghe thấy có người nói cái gì mà Hoắc gia….Hoắc gia làm sao? Nói cho ta nghe một chút. Rời khỏi Trung Đô nhiều năm như vậy, chả biết tin tức gì cả, mà ta lại rất có hứng với chuyện của Hoắc gia!
Mọi người nhất tề biến sắc, cảm thấy hoảng sợ.
– Không dám nói rồi hả?
Dương Khai quát nhẹ, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.
– Công tử, sự tình kỳ thực là như vậy.
Bàng Trì vội mở miệng, y biết nếu cứ tiếp tục im lặng thì chết chắc. Rõ ràng lúc nãy vị công tử Dương gia này đã nghe được chút gì đó, cho nên mới gây sự như thế.
Còn chưa đợi Bàng Trì nói xong, Dương Khai đã động thủ. Một thân chân nguyên trào dâng cuồn cuộn, một đám lớn những cánh hoa màu đỏ thẫm bay lượn trong đại điện. Những cánh hoa sắc nhọn ấy đằng đằng sát khí, bao vây phủ kín chỗ ngồi của bốn người.
Trong đó có ba người không kịp phản ứng, bị Thiên Nhị Huyết Hải Đường xuyên qua, để lại vô số những vết thương nhìn không thấy, còn chưa kịp hét lên tiếng nào đã bỏ mạng.
Duy chỉ có một cao thủ Thần Du cảnh nhất tầng đã kịp thời phản kích, tránh được một kiếp. Nhưng vừa mới kịp đứng lên khỏi ghế, đã bị một luồng kiếm khí đỏ tươi như dải lụa tập kích bất ngờ trước mặt.
Ầm… một tiếng, chân nguyên tàn sát hỗn loạn khắp đại điện, năng lượng hỗn độn.
Người nọ trúng một đạo kiếm khí, sắc mặt trắng nhợt, quả nhiên đã bị thương. Nhận thấy Dương Khai rất kinh khủng và không chịu nói đạo lí thì nào dám ở lại nữa, liền bay ra khỏi đại điện.
Chưa kịp tới cửa đại điện, vô số những cánh hoa đã bay tới, tầng tầng lớp lớp chặn trước mặt y. Trong nháy mắt, Thiên Nhị Huyết Hải Đường như vạn mũi tên cùng bắn ra, hung hãn ập tới.
Sắc mặt người này lại biến đổi, vội vàng lùi về sau chạy trốn.
Một luồng ánh sáng âm u màu tím nổ tung trong không trung, thần sắc người này ngẩn ngơ, trong não bộ truyền đến cơn đau buốt vô cùng dữ dội, rồi cứ như vậy xoay lưng về phía Dương Khai mà bổ nhào tới.
Dương Khai đứng yên tại chỗ, trên tay cầm Xích Huyết kiếm, không hề nhúc nhích.
Thở phù…
Không ngờ người nọ lại đâm thẳng vào Xích Huyết kiếm, cả người bị xuyên thủng như tờ giấy mỏng.
Xích Huyết Kiếm chậm rãi rút ra, một dòng máu nóng tuôn ra xối xả, võ giả Thần Du cảnh nhất tầng kia yếu ớt ngã xuống đất không dậy nổi.
Nhìn quét qua một vòng những người còn lại, Dương Khai mặt âm trầm, lạnh lùng nói:
– Hoắc gia thu nạp? Ta sợ các ngươi lấy được tiền, nhưng lại không còn mạng mà dùng!
Tiếng quát chói tai, mọi người đột nhiên biến sắc.
Bàng Trì lại càng sợ hãi, e dè nhìn Dương Khai, đôi con ngươi run rẩy mạnh mẽ, một cơn gió lạnh chạy dọc sống lưng.