“Những linh hồn này đều là do ngươi cướp?”
Tuy hồng y nữ quỷ sợ Minh Thù nhưng tròng mắt lại xoay chuyển cực nhanh. Chỉ là một giây tiếp theo, cổ hồng y nữ quỷ đã bị một bàn tay lạnh như băng giữ lấy.
“Nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời, tâm trạng của ta bây giờ không tốt lắm, nửa đêm rồi còn phải chạy đến nơi này.”
Nói xong Minh Thù lại gặm trái cây, nhìn rất không hợp hoàn cảnh.
Hồng y nữ quỷ cảm giác bàn tay bóp cổ không dùng sức lực gì nhưng có điều một chút sức để ả né ra cũng không có. Chớp mắt vừa rồi, ả cảm thấy từ trên người của người trước mặt này có hơi thở rất đáng sợ.
Hồng y nữ quỷ run cầm cập, ả chật vật lắc đầu, một lát sau lại gật đầu.
Minh Thù nheo mắt: “Rốt cuộc có phải hay không.”
Hồng y nữ quỷ gật đầu.
“Có điều ta chỉ làm theo lệnh.” Hồng y nữ quỷ bỗng nhiên than thở khóc lóc nhưng không có nước mắt.
“Hắn nói ta nếu không nghe lời, sẽ ăn tươi nuốt sống ta, ta không muốn chết.”
“Ngươi đã chết sẵn rồi.” Minh Thù vô tình chặn ngang.
“…”
“Hắn là ai vậy?”
Hồng y nữ quỷ gần như muốn hất đầu ra.
“Ta không biết, mỗi lần hắn xuất hiện đều là một luồng khí đen, ta không nhìn thấy mặt của hắn, là nam hay nữ ta cũng không biết. Đại nhân, ta thực sự không cố ý, ta cũng là bị bắt buộc, ngài tha cho ta đi.”
“Lúc nào hắn sẽ xuất hiện, làm sao liên lạc với ngươi?”
Hồng y nữ quỷ rối rít nói: “Mỗi lần hắn đều xuất hiện đều rất bất ngờ. Sau khi ta bắt được những linh hồn này, ta sẽ gửi chúng đến các địa điểm khác nhau, ta cũng không biết hắn lấy như thế nào.”
“Ngươi có biết những thứ ngươi cướp là của địa phủ không?”
Gương mặt hồng y nữ quỷ trở nên khiếp sợ, một lát sau lắc đầu.
“Ta không biết, ta… ta vẫn ở gần đây. Trước đây ý thức ta không rõ, ngơ ngơ ngác ngác, mãi đến khi một tháng trước, ta gặp phải hắn, hắn biến ta thành bộ dạng bây giờ.”
“Ý của ngươi là một tháng trước ngươi không phải lệ quỷ sao?”
Hồng y nữ quỷ gật đầu. “Dù sao cũng không phải bộ dạng này… a…”
Tròng mắt ả gần như sắp rơi ra ngoài, đau đớn làm cho sắc mặt ả trở nên ghê tởm, máu tươi không bị khống chế chảy xuống.
“Gạt quỷ hả! Mau nói, chủ của ngươi là ai!” Làm như trẫm mới là tiểu quỷ ba tuổi vậy, còn muốn gạt trẫm.
“Đại nhân, những gì ta nói đều là sự thật, ta không lừa ngài.”
“Giết lệ quỷ là việc hiển nhiên cần làm.” Minh Thù trầm lặng nói, trong mắt chứa đựng ý cười, bóp chết một con quỷ đối với cô mà nói rất dễ dàng!
Trẫm có thể giết quỷ!
Hồng y nữ quỷ gào khóc kêu: “Ta thực sự không biết hắn là ai, ta chỉ vì ham muốn sức mạnh mà hắn cho ta, hắn còn nói muốn báo thù cho ta nên ta mới giúp hắn, còn lại ta thực sự không biết.”
Lần này những gì nữ quỷ nói chính là sự thật.
Minh Thù buông ả ra, hồng y nữ quỷ cố gắng cách xa Minh Thù một chút. Minh Thù giơ tay lên muốn bắt lấy ả, nữ quỷ đột nhiên quỳ sụp xuống:
“Đại nhân, mặc dù ta không biết hắn là ai nhưng chỉ cần gặp được hắn ta nhất định sẽ nhận ra được, không phải, chỉ cần đến phạm vi nhất định ta có thể cảm giác được, đại nhân, lời ta nói là sự thật.”
Ả không muốn chết.
Ả không muốn!
Minh Thù suy nghĩ một chút: “Ngươi chạy thì sao?”
“Không dám không dám, đại nhân, ta không dám chạy.” Hồng y nữ quỷ dùng sức lắc đầu, hiện tại ả đâu dám chạy!
Minh Thù cười gật đầu: “Ừ, dám chạy ta sẽ đánh gãy chân ngươi.”
Hồng y nữ quỷ: “…” Đánh gãy chân của ả, ả vẫn có thể ghép trở lại được.
Minh Thù ăn miếng trái cây cuối cùng, cười xán lạn: “Ta đánh gãy chân, chưa chắc có thể liền lại được đâu.”
Trẫm với những con quỷ khác không giống nhau.
“…”
Hồng y nữ quỷ cũng không dám có suy nghĩ khác, ngoan ngoãn đứng trước mặt Minh Thù.
“Xe của ta, còn có người trong đó nữa, mang trở lại cho ta.”
Bóng tối xung quanh Minh Thù biến mất, vẫn là con phố vừa rồi. Lúc này cô đứng ở giữa đường, xe đậu ở cách đó không xa, đèn xe bật sáng bao phủ một bóng người đang chật vật đang cầm kiếm gỗ đào chém lung tung.
Tạ Hồi như cảm giác được điều gì, bỗng nhiên xoay người, kiếm gỗ đào nhắm thẳng về phía Minh Thù, hét lớn: “Hay cho tên tiểu quỷ nhà ngươi, dám tính kế với ta!”