Vân Phiếm Phiếm rũ mắt đáp lại: “Tạ thái hậu, thần nữ chúc thái hậu vĩnh bảo thanh xuân.”
Ngay sau đó liền rời khỏi đây.
Thái hậu ngồi trên trường kỷ, đầu ngón tay đâm rách cả lòng bàn tay.
Cái người đáng chết kia cư nhiên còn châm chọc mình?
Thái giám bên cạnh thấy biểu tình bà ta không tốt, nhanh chóng dán lại giúp bà ta xoa bóp tay.
Động tác mang theo chút khiêu khích, nhưng lần này thái hậu không chỉ không cao hứng, ngược lại còn đá văng đối phương ra, lớn tiếng nói: “Cút! Đều cút hết ra cho ai gia!”
Một đám cung nữ thái giám cũng không dám lưu lại nơi này nữa, vội vàng lui ra ngoài.
Vân Phiếm Phiếm còn chưa đi xa, tự nhiên cũng nghe được thanh âm của thái hậu.
Này rõ ràng chính là bà ta đang cố ý đối nghịch với nàng, nàng không hề làm theo ý bà ta, bà ta liền thẹn quá hóa giận.
Nếu bà ta muốn đối nghịch với nàng, vậy nàng cũng không cần khách khí với bà ta nữa.
Đi được nửa đường, nàng gặp một nữ tử.
Đối phương hẳn là cung nữ, trên tay nàng ta cầm một cái rổ, đang cúi người cắt tỉa hoa cỏ.
Vân Phiếm Phiếm nhìn sườn mặt nàng ta, cảm thấy hơi quen mắt.
Đến gần hơn một chút để nhìn kỹ hơn, đối phương cũng vừa lúc quay đầu qua nhìn nàng.
Thời điểm nhìn thấy đôi mắt nàng ta, Vân Phiếm Phiếm rốt cuộc cũng nhớ ra đó là ai.
Nàng ta chính là cô nương duy nhất đã nói chuyện với nàng trên xe ngựa ngày hôm đó, chỉ là hình vẽ hoa đào giữa trán của nàng ta đã không còn nữa, gương mặt thuần tịnh nhìn giống như là hài tử còn chưa lớn.
Nàng ta hiển nhiên cũng nhận ra mình, đôi mắt hơi hơi mở to, bộ dáng có chút không thể tưởng tượng được.
Cũng chỉ trong nháy mắt như vậy, đối phương liền bình tĩnh lại.
Nàng ta tiếp tục cúi người cắt hoa, bộ dạng một chút cũng không giống như muốn phản ứng lại Vân Phiếm Phiếm.
Vân Phiếm Phiếm thấy mu bàn tay nàng ta có mấy vết xước, hẳn là lúc hái hoa không cẩn thận bị đâm trúng, thấy nàng ta không muốn nhiều lời với mình, nàng cũng không ép buộc.
Đi qua thả một cái khăn tay ở trong rổ của nàng ta, sau đó liền đi lướt qua từ đằng sau.
Động tác hái hoa của La Tố Vi dừng lại một chút, nàng ta cúi đầu nhìn khăn tay màu xanh nhạt trong rổ của mình.