Sắc mặt của Minh Châu thoáng cái trở nên khó coi. Đây không còn là chuyện một cây trâm nữa, Vệ Lệnh Nhàn vừa nói vậy, An Hựu đã trao cây trâm cho cô, điều này khiến Minh Châu rất không thoải mái, hơn nữa còn có cảm giác nguy cơ cận kề.
An Linh Vân nắm cây trâm bạch ngọc trong tay, nhìn Minh Châu đầy giễu cợt.
Minh Châu phục một cái quỳ xuống trước mặt Ninh Thư, Ninh Thư lạnh lùng nhìn nàng ta, tự nhiên đón nhận cái quỳ lạy của Minh Châu. Bởi vì bây giờ nàng ta chỉ là một tiểu thiếp mà thôi, vẫn nghĩ mình là Quận chúa Minh Châu hay sao, chỉ cần mình quỳ xuống người khác sẽ bồn chồn lo sợ.
“Phu nhân, là ta không tốt, ta không nghĩ phủ Tướng quân lại thành ra như vậy. Ngày mai ta sẽ mang vốn riêng của ta tới.” Minh Châu nói giọng đầy nghĩa khí.
Ninh Thư cười nhạt một tiếng: “Tốt lắm, cô nghĩ được như vậy là tốt rồi, cô chung quy vẫn là một thành viên của phủ Tướng quân.”
Trên mặt Minh Châu lộ vẻ vừa muốn cười vừa muốn khóc, liên tục khấu đầu lạy tạ Ninh Thư: “Đa tạ phu nhân đã thu nhận ta. Đa tạ phu nhân.”
Ninh Thư cười đến đoan trang hiền hậu.
Ninh Thư kéo An Linh Vân về tiểu viện của mình, lấy ra một cây trâm từ trong hộp đưa cho An Linh Vân, An Linh Vân vội vàng xua tay: “Con không cần cây trâm của mẹ, con chỉ là cố tình đòi lấy cây trâm của Minh Châu.”
Ninh Thư cầm tay Minh Châu, nói: “Trước khi làm bất kì việc gì cũng phải suy nghĩ cho kĩ, nghĩ mọi cách để bản thân chiếm vị trí có lợi, như vậy gây khó dễ với người khác mới không bị kéo vào. Phụ thân con bây giờ hết mực cưng chiều Minh Châu nên hiển nhiên Minh Châu nói gì đều đúng. Con là con gái, không nên nhúng tay vào hậu viện của phụ thân, hắn yêu chiều ai thì cứ để hắn tùy ý yêu chiều.”
“Nhưng mà mẹ à, con không cam lòng.” An Linh Vân dậm chân: “Bây giờ trong mắt cha chỉ có Minh Châu, chẳng lẽ mẹ cam chịu như vậy sao?”
Ninh Thư An Linh Vân, nói: “Bất cứ việc gì cũng phải bình tĩnh, con làm như vậy là lấy cứng đấu với cứng thì có ích gì, trút hết phẫn nộ, căm giận trong lòng ra thì sao chứ, cha con vẫn đứng về phía Minh Châu đấy thôi.”
“Con chớ cãi lộn với Minh Châu, nàng ta tuy là mẹ ghẻ nhưng vẫn là bề trên của con, con lại là vai dưới, như vậy sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của con.” Ninh Thư căn dặn An Linh Vân.
An Linh Vân biết mẹ chỉ muốn tốt cho nàng nên gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Không bao lâu sau, Minh Châu đích thân mang tiền riêng của mình tới tiểu viện của Ninh Thư. Minh Châu giao cho Ninh Thư một túi bạc, Ninh Thư kêu An Linh Vân nhận lấy.
An Linh Vân bĩu môi, chỉ có chút tiền thế thôi à. Trước kia khi Minh Châu đến phủ Tướng quân đều dùng ngân phiếu mua đồ, nhiêu đây tiền căn bản không bằng số lẻ của ngân phiếu.
Minh Châu bây giờ cảm thấy bước đi cũng trở nên nhẹ nhõm hẳn, hiển nhiên cho rằng tình yêu của nàng và An Hựu đã được mọi người tác thành và chúc phúc.
Ninh Thư lắc đầu ngao ngán, tính toán với kiểu người luôn sống trong thế giới của mình chính là tự chuốc lấy phiền phức, hơn nữa chỉ cần nói gì đó mà lớn tiếng một chút, nàng ta sẽ lập tức quỳ xuống sám hối, không ngừng cầu xin người khác tha thứ.
Ta sai rồi, ta xin lỗi rồi thì ngươi phải tha lỗi cho ta, ngươi không tha lỗi cho ta chính là ngươi không đúng, là ngươi sai.
Không có gì có thể khiến họ đau khổ hơn tình yêu đích thực bị tan vỡ.
Mặc dù người của phủ Tướng quân đã chấp nhận tình yêu của An Hựu và mình nhưng bây giờ trong lòng Minh Châu lại dấy lên một phiền muộn khác, đó chính là chuyện thân mật giữa nàng và An Hựu.
Lần nào cũng vậy, nàng mới có chút cảm xúc thì cuộc vui đã kết thúc, có khi Minh Châu khó chịu quấn quýt si mê lấy An Hựu nhưng An Hựu không còn cách nào khác, lúc nào cũng kêu mệt mà thoái thác.
Một bóng ma nổi lên trong lòng Minh Châu, nàng nghĩ An Hựu có nữ nhân khác rồi, nhưng từ khi nàng vào phủ Tướng quân tới giờ, An Hựu luôn ở bên cạnh nàng, chưa từng ghé qua tiểu viện của Vệ Lệnh Nhàn.
Tuy rất không muốn thừa nhận nhưng Minh Châu cảm thấy An Hựu có vẻ bị bất lực. An Hựu là người đàn ông đầu tiên của Minh Châu, nàng không biết những nam nhân khác thế nào, nhưng vì là nữ nhân, Minh Châu xấu hổ, không dám nói ra suy nghĩ thật trong lòng mình.
Không muốn khiến An Hựu nghĩ mình là nữ nhân dâm đãng.
Tuy nhiên An Hựu có thể cảm nhận được Minh Châu không được thỏa mãn, song hắn cũng lực bất tòng tâm, uống nhiều thuốc như vậy mà cũng không có ích gì. An Hựu không biết cơ thể mình đã xảy ra chuyện gì, thứ cảm giác này khiến hắn vô cùng sợ hãi.