An Linh Vân thấy những thứ tốt trong tiểu viện của Minh Châu, trong lòng rất khó chịu, ở đó có rất nhiều thứ là cô bỏ tiền ra mua. Trong khi đó, hiện giờ phủ Tướng quân phải tiết kiệm nhịn ăn nhịn tiêu mà chỗ Minh Châu lại có nhiều thứ tốt như vậy.
Phòng một tiểu thiếp mà đồ đạc còn nhiều hơn phòng mẫu thân nàng.
Ninh Thư chỉ lặng lẽ nhìn An Linh Vân dần thay đổi, vậy mới nói phải bị gậy đánh vào người mới biết đau. An Linh Vân của hiện tại có còn nhiệt liệt hoan nghênh Minh Châu gia nhập vào đại gia đình phủ Tướng quân này nữa không?
Con người ta bản chất vốn ích kỷ, luôn gắng sức giành giật bằng được những thứ có can hệ tới bản thân mình.
Hiện giờ phủ Tướng quân so với ngày trước kém hơn rất nhiều mà Minh Châu vẫn sống rất thoải mái, An Linh Vân sẽ tiếp tục để yên như vậy sao?
An Hựu và Minh Châu mặn nồng cũng được một thời gian rồi, ngày trước đều là ngày ngày quấn lấy nhau nhưng gần đây, An Hựu thỉnh thoảng có hôm lại ngủ ở thư phòng.
Ninh Thư thấy sắc mặt An Hựu có phần vàng vọt, luôn nhíu chặt chân mày đầy phiền não, mà thần sắc Minh Châu cũng có chút u oán.
Ninh Thư trong bụng cười như điên, thời gian chính là con dao mổ lợn tàn nhẫn, có thể làm phai mờ mọi thứ tình cảm, kể cả tình yêu cũng không tránh khỏi.
An Hựu và Minh Châu sau cùng rồi cũng chết, làm trọn một mối tình từ xưa tới nay chưa từng có.
Chết tính là gì, khi còn sống các người có thể yêu nhau bao lâu, tình yêu có thể chịu được sự tàn phá của thời gian mới là tình yêu đích thực.
Tình dục, có tình thì dĩ nhiên là sẽ nảy sinh dục vọng, chỉ là bây giờ An Hựu hình như không thỏa mãn được Minh Châu cho lắm.
Lớn tuổi rồi thì nên thành thật một chút, đừng có ngày nào cũng như thời trai trẻ điên cuồng, thật sự coi mình là chàng trai khí huyết căng tràn sao.
An Hựu gần đây vô cùng phiền não, đúng vậy, chính là phiền não.
Sau mỗi lần ân ái, An Hựu đều rất thỏa mãn nhưng Minh Châu lại thấy như vậy chẳng thấm vào đâu, tỏ ý muốn thêm một lần nữa, nhưng thân thể An Hựu không hiểu vì sao không nghe lời, đối diện với ánh mắt u oán của Minh Châu, An Hựu vô cùng thảm hại, thậm chí còn giảm tần suất lăn giường với nàng.
An Hựu cảm thấy thân thể của mình có vấn đề rồi, không phải là không dùng được nữa, vẫn có thể xài được nhưng mà không thể kéo dài được lâu. Trước kia cứ tưởng là do quá hưng phấn, huống hồ thân thể Minh Châu lại tươi trẻ và mỡ màng như vậy.
Nhưng lăn lộn với Minh Châu bao nhiêu lần, lần nào cũng lâm vào tình cảnh như vậy, quả thực trong lòng An Hựu có chút hoảng hốt.
Thậm chí hắn còn lén lút đi gặp đại phu, đại phu bắt mạch xong thì nói là thận hư, sau đó kê cho An Hựu ít thuốc bổ thận tráng dương, dặn hắn về nhà sắc lên uống.
Để che mắt mọi người, An Hựu giả bộ bị bệnh phải uống thuốc.
Hay tin An Hựu bị bệnh Minh Châu liền vỡ òa, khóc lóc sướt mướt cứ như An Hựu sắp chết tới nơi khiến lão thái thái khó chịu ra mặt.
Mà An Hựu thấy Minh Châu quan tâm lo lắng cho mình thì rất mực cảm động, trước mặt mọi người lại ôm ôm ấp ấp, một bên nói ra mấy lời âu yếm, một bên lau nước mắt cho Minh Châu, Minh Châu nín khóc, mỉm cười với hắn.
Ninh Thư:…
Thật là cạn lời mà, trong phòng này không chỉ có mẹ mà còn có vợ cả và con gái hắn, hắn không để ý tới cảm nhận của người khác dù chỉ một chút hay sao?
Lấy đâu ra nhiều “kìm lòng không đậu” như vậy hả!
Ninh Thư thở dài một hơi, cảm thấy mình phải độc thân đến hết đời mới được, yêu đương như một trò đùa, thật khiến người ta không đỡ được.
Cũng phải, cô ngay cả mạng sống còn không đảm bảo được, nói gì đến tình yêu. Tình yêu chính là thứ hy vọng xa vời, mọi thứ trên đời này đều chắc chắn hơn, tốt đẹp hơn tình yêu.
Tóm lại là Ninh Thư bị làm cho buồn nôn sắp không chịu nổi rồi, hai cái người này có phải còn muốn lăn giường ngay tại đây không vậy!
Ninh Thư ngửi bát thuốc nha hoàn mang tới, miệng khẽ cong lên, không nói gì.
An Linh Vân thấy điệu bộ của Minh Châu, trong lòng càng thêm chán ghét, vừa ra khỏi phòng đã mắng chửi: “Hồ ly tinh.”
An Linh Vân từ lâu đã không vừa mắt với căn phòng đầy ắp đồ đạc của Minh Châu, chỉ cần nghĩ tới tất cả những thứ trong đó đều mua bằng tiền của phủ Tướng quân, lòng An Linh Vân lại đau như cắt, vì thế nàng vẫn luôn kiếm cớ lấy đồ đạc trong phòng Minh Châu đi.
Minh Châu tưởng là An Linh Vân đã tha thứ mình, rất hào phóng tặng hết những thứ tốt cho An Linh Vân.
Nhưng mỗi lần tới xin tứ gì, An Linh Vân đều không hề vui vẻ, những thứ này đều là của nàng mà, cớ sao phải hỏi Minh Châu để xin lại chứ.