-Gia phụ là Hàn Huyền Xương!
Trên gương mặt khô héo của Trang Uyên lộ ra ý cười:
-Có lẽ chỉ có Hàn gia mới có một đệ tử tài năng mà khiêm tốn như vậy. Hàn Mạc, từ giờ trở đi, ngươi là Quỷ Cốc môn nhân!
Hàn Mạc lại cúi người thi lễ.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, mình có ngày trở thành Quỷ Cốc môn nhân.
Hắn không thể biết đó có phải là một vinh quang hay không? Nhưng… Tôn Tẫn, Lý Tư, Trương Nghi, Tô Tần, Nhạc Nghị… những tên tuổi hiển hách trong lịch sử đều xuất thân từ môn phái này, dù ít hay nhiều thì cũng khiến cho người ta có chút hưng phấn.
Tiêu Linh Chỉ dường như cũng muốn đứng dậy, nhưng vừa cử động, thương thế trên đùi liền đau đớn tột cùng, đành cúi người nói:
-Tiên sinh, tiểu nữ là Tiêu Linh Chỉ….
-Tiêu Linh Chỉ?
Không đợi Tiêu Linh Chỉ nói hết, Trang Uyên đã ngắt lời:
-Hóa ra ngươi là người của Tiêu gia? Tiêu gia và Hàn già không phải là minh hữu, Hạ gia… vì sao cũng muốn diệt trừ ngươi? Cho dù có Từ Du phụ tá, Hạ gia nghĩ rằng chỉ ba năm mà muốn phát triển thế lực đủ để tiêu diệt Tiêu gia thực là không có khả năng. Ta hiểu được, Tiêu Hạ hai nhà tuy rằng bên ngoài vẫn duy trì quan hệ đồng minh, chỉ sợ đã bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau. Cô nương chắc đã biết một ít việc, nên Hạ gia mới diệt trừ đi.
Hàn Mạc và Tiêu Linh Chỉ không khỏi ngạc nhiên.
Tuy Tiêu Linh Chỉ cũng chưa dò hỏi ra được gì nhiều, nhưng Trang Uyên ở hang đá này đã ba năm, không ngờ chuyện như vậy cũng đoán định ra, đủ biết trí lực của người này kinh khủng đến nhường nào.
Ngay tại giờ khắc này, Hàn Mạc trong đầu lóe lên một ý tưởng, khiến toàn thân hắn như muốn sôi lên.
-Sư phụ!
Hàn Mạc trong lúc nhất thời không biết xưng hô thé nào:
-Sao ngài không tự mình thanh lý môn hộ?
Trang Uyên nói:
-Quỷ Cốc phái không gọi là sư phụ, hãy gọi ta là tiên sinh.
-Vâng, tiên sinh!
-Ta giờ đã thành phế nhân, sống đến hôm nay, là có hai lý do.
Trang Uyên bình tĩnh:
-Mạng sống là cha mẹ ban cho, không thể khinh khi. Mà có một nguyên nhân khác, ta thân là Quỷ Cốc tông chủ, môn hộ chưa thanh, có mặt mũi nào đi gặp các bậc tiền bối?
Có lẽ, lý do thứ hai mới chính là yếu quyết để hắn duy trì sự sống ở nơi hang đá thê lương này.
-Tiên sinh có thể rời nơi này.
Hàn Mạc nói:
-Với trí tuệ vô song của người, có thể dùng nó đánh bại Từ Du. Đó mới chính là thanh lý môn hộ.
Trang Uyên dừng ở Hàn Mạc, nói:
-Ta là phế nhân, cũng không muốn ra ngoài ánh sáng. Hơn nữa, nếu ta muốn, có thể ra bằng con đường nào? Ngươi dám đem Quỷ Cốc tông chủ an trí bên cạnh ngươi sao? Ngươi đừng quên, trong thiên hạ, cái gọi là chính nhân quân tử luôn xem Quỷ Cốc phái là đường tắt ngõ hẹp, như là tà đạo cần phải bài trừ. Ngươi muốn mang ta theo bên cạnh ngươi, một ngày nào đó thân phận ta lọt ra ngoài, có thể hình dung đến kết quả hay không? Các thế gia khác của nước Yến, chỉ sợ sẽ nhân cơ hội này mà gây nhiễu cho Hàn gia.
Hàn Mạc không thể không thừa nhận, khả năng phán đoán thế cục của Trang Uyên cực kỳ phi thường.
Hạ gia thu nạp Từ Du, cũng là lén lút, mà Từ Du cũng chỉ có thể như âm hồn đứng phía sau màn giật dây, không dám quang minh lỗi lạc mà giao đấu.
Bởi vì Hạ gia cũng hiểu, thân phận Từ Du nếu bị lộ ra ngoài, Hạ gia nhất định sẽ bị đả kích rất lớn.
Quỷ Cốc tài năng xuất chúng, cho dù nhiều người tha thiết có họ làm môn khách, nhưng điều này cũng chẳng khác nào dấu trong nhà thùng thuốc nổ, chỉ cần có một đốm lửa nhỏ, cũng có thể dẫn đến tai họa cực lớn.
Thế gian vốn không có việc gì là thập toàn.
Hàn Mạc nhìn Trang Uyên, bắt gặp đôi mắt hắn đang chằm chằm nhìn mình:
-Đệ tử không sợ!
Trang Uyên hiện ra ý cười:
-Nhưng Hàn gia các ngươi sẽ sợ. “Quỷ cùng” Thu Tuyệt Ly tiền triều, chính là nhân vật như vậy, hắn khi còn sống cũng không dám để lộ thân phận thật của mình, mãi đến triều đại sau mới biết. Có thế nói thế nhân đối với Quỷ Cốc phái cũng bất công! Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Hắn sầu não lắc đầu, nhìn về phía Tiêu Linh Chir:
-Tiêu Linh Chỉ, từ hôm nay trở đi, người cũng là đệ tử của Quỷ Cốc phái. Quỷ Cốc phái không lấy tuổi định danh, chỉ lấy thời gian nhập môn trước hay sau sắp xếp, cho nên, Hàn Mạc là sư huynh của ngươi.
Tiêu Linh Chỉ ngẩn ra. Hàn Mạc cũng sửng sốt.
Thế sự vô thường, thay đổi bất ngờ, có đôi khi khiến người ta không biết nên cười hay khóc.
Một canh giờ trước, ai có thể nghĩ, Hàn Mạc và Tiêu Linh Chỉ lại có thể là đồng môn, hơn nữa còn trở thành huynh muội.
Không đợi Hàn Mạc và Tiêu Linh Chỉ nhiều lời, Trang Uyên đã hướng ánh mắt về phía A Địch, giọng bình tĩnh:
-Người trẻ tuổi, ta không cưỡng bức ngươi nhập môn, nhưng vì sự an nguy của hai người kia, ngươi nếu không phải Quỷ Cốc môn nhân, sẽ không được phép rời khỏi nơi này.
-Vì sao?
A Địch lạnh lùng hỏi:
-Chẳng lẽ ngươi còn có thể ngăn được ta?
-Hai người hắn là Quỷ Cốc chúng, là truyền nhân của Quỷ Cốc. Quỷ Cốc phái chúng ta vốn bí mật thân phận, chỉ có ngươi cũng trở thành Quỷ Cốc chúng, mới không đem bí mật này lộ ra ngoài.
Trang Uyên chậm rãi:
-Cho nên, ngươi nếu không phải Quỷ Cốc chúng thì nhất định phải ở lại nơi này.
A Địch cắn răng lại.
Gã nhìn ánh mắt của Trang Uyên cũng hiểu rằng vị tông chủ đã bại liệt tứ chi này không có nói giỡn. Hắn trong lòng có cảm giác rất kỳ quái. Nếu vị tông chủ này thật sự không cho mình rời khỏi, mình sẽ phải ở lại đây vĩnh viễn không biết thế giới bên ngoài.
Hai người bốn nhau nhìn nhau.
A Địch mắt lóe sáng, còn Trang Uyên thì bình tĩnh như nước, còn mang theo chút mỉm cười.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cây đuốc trong tay A Địch đột nhiên nhấp nháy như muốn tắt.
Đây là cây đuốc do người Phong quốc chế tạo, so với đuốc bình thường cháy được thời gian lâu hơn, nhưng cuối cùng cũng đã tàn.
A Địch hít một hơi thật sâu, cuối cùng bước lên, đặt tay trên ngực mình, cúi người nói:
-Mỗ bái ngài là sư phụ, nguyện trở thành đệ tử của ngài.
Hắn vừa nói xong câu đó, cây đuốc nhỏ liền tắt lụi. Hang đá trở nên mờ mịt, cũng may bàn tay vàng của Hàn Mạc chiếu hào quang, nên cũng không đến nỗi hắc ám.
Đúng lúc ấy, một thanh âm vang lên:
-Sư huynh, chúc mừng huynh thu nạp đệ tử. Chẳng qua là vì nhờ bọn họ thanh lý môn hộ, nên cũng không tránh khỏi có chút bất đắc dĩ.