Anh không thể để ba mẹ xảy ra chuyện.
“Sớm nghe lời một chút không phải là xong rồi sao?”
Tô Minh Toàn cười một tiếng, “Khoan đừng động đến hai thứ già đó”
Hắn cúp máy, đưa tay vỗ vỗ mặt Vương Vĩ: “Mang Diệp Khinh Vũ về, cả nhà mày sẽ không sao cả”
Nói xong, hắn quay người liền đi, mấy người Lưu Tiểu Đao lập tức đi theo.
Chỉ để lại Vương Vĩ nằm dưới đất, hít thở nặng nề, tức giận nhưng bất lực.
“Chiêu này của cậu Tô thật là tuyệt!”
Lưu Tiểu Đao thấy cơ hội thì lập tức nịnh hót, “Để Vương Vĩ đi mang Diệp Khinh Vũ về, cô ta nhất định sẽ về, như vậy chúng ta không cần liên quan đến Đông Hải nữa”
Đột nhiên Tô Minh Toàn dừng bước chân, quay đầu nhìn Lưu Tiểu Đao, nhìn đến da đầu Lưu Tiểu Đao tê dại.
Bản thân nịnh hót, không lẽ nịnh sai rồi?
“Ý mày là tao sợ Đông Hải đó?”
Tô Minh Toàn cười một tiếng.
“Không phải! Không phải vậy! Cậu Tô làm sao có thể sợ Đông Hải đó, chỉ là không muốn chấp nhất với mấy tên lạc hậu ở Đông Hải mà thôi!”
Lưu Tiểu Đao gấp gáp giải thích.