Lợi dụng khí âm sát trong Huyền Âm Bảo Kính che chở có lẽ là biện pháp để rời khỏi nơi này.
Nhưng chợt hắn lại bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, bằng tu vi của mình cho dù là sử dụng Huyền Âm Bảo Kính cũng không kiên trì được bao lâu, nói vòng vo một hồi vẫn là tu vi của mình quá thấp.
Ở Hỏa Cực cung rảnh rỗi đi dạo cả ngày, cũng không nghĩ ra biện pháp rời đi, cuối cùng hắn mất hết hy vọng, chỉ có thể gửi hy vọng vào một ngày nào đó linh quang chợt lóe nghĩ được biện pháp rời đi.
Hắn thở dài trở vào trong cung điện, khoanh chân ngồi lên bảo tọa có lẽ là của Yêu Vương Liệt Hoàn, ném viên Nguyện Lực Châu vào trong miệng tu luyện.
Đây cũng là không có cách nào khác, nếu như thật sự không ra được, hoặc là đợi đến khi Yêu Vương Liệt Hoàn trở lại sẽ cố gắng nghĩ biện pháp giải thích một chút, cũng không biết lão yêu quái kia có thể nghe mình giải thích hay không.
Nếu nghĩ về chiều hướng tốt, có lẽ trốn ở chỗ này cũng không phải là không có chỗ tốt, nói không chừng có thể trốn đến khi Tinh Tú Hải Kham Loạn hội kết thúc, người bình thường cũng đừng mơ tưởng dễ dàng xông tới đuổi giết mình.
– Sợ là trốn đến khi Tinh Tú Hải Kham Loạn hội kết thúc cũng không ra được!
Miêu Nghị cười khổ khẽ lẩm bẩm.
Tạm thời hắn không suy nghĩ nữa, ổn định tâm trạng lại, coi như là ở Tinh Tú Hải khó lòng tìm được chỗ tĩnh tâm tu luyện như vậy đi, cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Hắn vừa thi triển công pháp Tinh Hỏa Quyết luyện hóa Nguyện Lực Châu, bóng đỏ của mười hai luồng lửa điêu khắc mông lung trên vách tường phía sau lập tức xao động bất an, nhanh chóng bơi lội giữa hình ngọn lửa điêu khắc trên tường.
Vô số điểm đỏ rất nhỏ mắt thường không thấy đang hiện lên từ bốn phương tám hướng trong mỗi góc cung điện, chậm rãi bay về phía Miêu Nghị đang ngồi xếp bằng trên bảo tọa, thấm từ lỗ chân lông bên ngoài thân thể hắn đi vào.
Nhất là mười hai luồng lửa điêu khắc phía sau hắn, điểm đỏ từ bên trong vách tường thấm ra quả thật có thể dùng từ ‘ào ra’ để hình dung. Quả thật là xây cầu nối vô hình với Miêu Nghị, rót vào cơ thể hắn như cầu vồng. Mà bóng đỏ của điêu khắc bên trong vách tường không thể tránh né, có thể gọi là điên cuồng, đang xoay tròn không ngớt.
Rất nhanh Miêu Nghị cũng phát hiện không bình thường, thăm dò bên trong cơ thể, thấy được tình cảnh giống hệt ban đầu lúc mình tu luyện ở cạnh Yêu Nhược Tiên luyện bảo. Loại linh tố màu đỏ đó đang rót vào pháp nguyên mình, ngưng tụ giữa pháp nguyên hỗn độn thành điểm điểm tinh quang màu đỏ.
Nhưng lượng linh tố màu đỏ rót vào trong cơ thể hắn hiện tại lớn hơn không biết gấp bao nhiêu lần so với lúc trước ở cạnh chỗ Yêu Nhược Tiên luyện bảo. Nếu như lúc này lượng linh tố màu đỏ rót vào trong cơ thể có thể dùng sông lớn để hình dung, vậy tình hình xuất hiện lúc Yêu Nhược Tiên luyện bảo không bằng một dòng chảy nho nhỏ.
Linh tố màu đỏ rót vào pháp nguyên không ngừng ngưng tụ thành từng điểm tinh quang màu đỏ, khiến cho pháp nguyên hỗn độn trong cơ thể có thêm sinh khí và sắc thái khác thường, làm pháp nguyên càng thêm linh động.
Không ngờ lần này linh tố màu đỏ rót vào cơ thể với số lượng khổng lồ như vậy, Miêu Nghị sợ hết hồn. Nếu kéo dài như vậy không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, hắn nhanh chóng thu công ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt lóe lên, có thể chắc chắn có liên quan đến hoàn cảnh thân mình đang ở bên trong Hỏa Cực cung này.
Miêu Nghị ra khỏi đại điện lại đi dạo khắp nơi một chút, phát hiện trừ phi mình không tu luyện ở chỗ này nữa, nếu không không có cách nào tránh khỏi hấp thu linh tố hệ Hỏa kia.
Chẳng lẽ cứ đi dạo như vậy mãi… Miêu Nghị lắc đầu cười khổ, thay vì chờ chết còn không bằng tiếp tục tu luyện thử xem sao, xem thử rốt cục là tốt hay xấu.
– Ôi! Lúc trước lão Bạch cũng không nói rõ ràng, có lẽ chính y cũng không rõ ràng lắm, dù sao y cũng không tu luyện qua, không trách y được…
Miêu Nghị gật gù lẩm bẩm thầm thì đi về, lại ngồi trên bảo tọa, cưu chiếm ổ thước tiếp tục tu luyện.
Vì vậy mỗi góc bên trong cung điện lại tiếp tục xuất hiện linh tố màu đỏ bay ra, bóng đỏ trong mười hai luồng lửa điêu khắc trên vách sau lưng bảo tọa lại trở nên nóng nảy bất an, cho người ta cảm giác như bị nhốt trong tù muốn chạy ra ngoài nhưng không thể nào chạy thoát.
—————