“Hơn nữa, lôi kiếp có uy thế kinh người như muốn phá hủy cuốn sách này vậy. Cũng may là ta có chút thủ đoạn mới miễn cưỡng chống đỡ được, không đến mức uổng phí tâm huyết của ta!”
Chỉ vài ba câu nói của Kế Duyên cùng với khí tức của tia sét khiến hắn bị thương, lão Long có thể tưởng tượng ra sự hung hiểm ngay lúc đó.
Nhìn lại quyển trục màu vàng úa, đủ để thấy lúc ấy Kế Duyên cũng không thể thực sự hoàn toàn dập tắt được lôi kiếp. Đương nhiên, cũng có thể do hắn muốn quyển trục được tiếp nhận “lịch kiếp” chân chính nên cố ý nhường lại một chút sấm sét cho nó. Nhưng ít ra lúc ấy Kế Duyên cũng không có cách nào xử lý thật tốt, vì hắn vẫn bị thương và trên quyển trục vẫn mang dấu vết còn sót lại.
Nếu tu vi thấp hơn một chút, đừng nói là tan thành mây khói, chỉ sợ rằng ngay cả mảnh vụn cũng chẳng còn.
Nhìn dáng vẻ trầm tư của lão Long, Kế Duyên lắc lắc quyển sách trong tay, cười nói.
“Có muốn nhìn một cái không?”
Lão Long rõ ràng đã động tâm.
“Ta có thể xem cuốn sách này ư?”
“Ha ha ha… Giữa ta và ngươi còn nói mấy câu này làm gì, chỉ là nhìn một chút thôi mà!”
Kế Duyên vừa cười nói vừa ném quyển trục trong tay ra, lão Long vội chụp lấy. Thấy người bạn tốt của mình không giống như đang nói đùa, lão Long mang theo tâm tình có chút kích động, dùng hai tay mở quyển trục.
Chữ viết này đúng là thủ bút của Kế Duyên. Ban đầu chữ viết bình thường không có gì lạ, nhưng khi cuốn sách mở ra càng nhiều, lão Long càng đọc thì trong lòng lại càng sinh ra các loại huyễn tượng. Phải biết rằng, lão chính là Chân Long – dù bản thân lão không cố ý đề phòng quyển trục này, nhưng việc hình thành nên huyễn ảnh như thế đã chứng tỏ cuốn sách này là một vật rất thần kỳ.
Sau đó, trong một vài chữ viết có màu tím vàng hiện lên rất rõ ràng, còn có khí tức thần bí khó lường và thiên uy rực rỡ bày ra. Trong nháy mắt, lão Long hiểu rõ, nếu người có tâm niệm không vững vàng hoặc nội tâm đen tối đọc quyển sách này, chắc chắn sẽ phải kinh hãi đấy.
Khi quyển trục hoàn toàn mở ra, hơn ba nghìn chữ nhỏ của Thiên Địa Hóa Sinh đều hiện ra trước mắt lão Long. Dù chỉ là nhìn qua một lượt, tầng tầng lớp lớp dị tượng diệu hóa hiển hiện theo từng con chữ, loại bỏ hết tạp niệm trong lòng, nhắm thẳng vào uẩn pháp của bản thân.
“Thiên Địa Hóa Sinh, Thiên Địa Hóa Sinh, đại địa sơn hà thiên không tinh tượng, diệu hóa thiên địa, diệu uẩn thiên địa, thì ra là thế, thì ra là thế!”
Lão Long liên tục cảm thán, sau đó từ từ cuộn quyển trục lại rồi trả cho Kế Duyên.
“Chẳng trách nó tên là Thiên Địa Hóa Sinh. Pháp này đã để lộ ra dấu vết ảo diệu của thiên địa, đúng là trời đất không dung, chân diệu vô song mà!”
Lời tán thưởng của lão Long dù đơn giản nhưng lại rất giá trị, chỉ nhìn một lần có thể nhìn ra những thứ này. Còn về sự bất phàm chân chính, chắc là phải đợi người tu luyện từ từ cảm nhận mới được.
Kế Duyên nhìn lên bầu trời trên đỉnh đầu, nhớ đến cơn mưa giông như khóc như cười ngày hôm đó rồi thầm nghĩ.
‘Cũng không thật sự là không dung nhỉ…’
Hai người cũng không có gì phải vội. Lúc đến trên bầu trời Vân Sơn ở Tịnh Châu, thời gian vừa qua buổi trưa, mặt trời bắt đầu ngả về Tây.
Đến gần Vân Sơn Quan, hai người không đáp xuống ngay. Lão Long cảm thấy đạo quán này khác trước kia, cũng có thể nói là con người sống ở đây đã khác trước kia rồi.
“Kế tiên sinh, đã hạ quyết tâm rồi chứ?”
Năm đó, lão Long và Kế Duyên dẫn Tần Tử Chu về Vân Sơn Quan, ngoại trừ mục đích để Tần Tử Chu tĩnh dưỡng, tiếp nhận thân phận của mình, bọn hắn còn muốn mượn nhờ những điển tịch về phương diện những vì tinh tú của Đạo gia để suy diễn con đường cho Giới Du Thần. Lúc đó, lão đã biết Kế Duyên cũng từng có ý dẫn dắt Đạo gia, ít nhất là Vân Quan Sơn rồi.
Hôm nay, xem ra Kế Duyên đã không còn do dự nữa.
“Đúng vậy, Kế mỗ quyết định rồi. Hơn nữa, Thiên Địa Diệu Pháp sẽ là chỗ dựa căn bản cho việc tu hành ở Vân Sơn Quan.”
Lão Long quay đầu, ánh mắt mạnh mẽ nhìn về đạo quán nho nhỏ nằm ở đỉnh Yên Hà trên Vân Sơn. Nếu có thể nhận được Thiên Địa Diệu Pháp, đạo quán nhỏ này chỉ cần không chết yểu giữa đường thì tương lai…
Như biết lão Long đang suy nghĩ gì, thanh âm bình thản của Kế Duyên vang lên.
“Kế mỗ chỉ cầu Vân Sơn Quan không kiêu ngạo, không nóng nảy, chậm rãi tu hành. Từ đó, nơi này có thể vững bước, càng ngày càng tiến xa về phía trước trên con đường tu hành, để rồi trở thành Đạo môn chính tu một cõi trong tương lai!”
“Đạo môn…”
Lão Long bỗng nhiên nheo mắt lại nhìn về phía Kế Duyên.
“Từ lâu ta đã nghi ngờ, mà bây giờ cảm giác ấy càng rõ ràng hơn. Có phải Kế tiên sinh đang chơi một bàn cờ lớn không?”
Kế Duyên không xác nhận cũng không phủ nhận. Sau khi trầm mặc một lúc, hắn lại nói một câu.
“Có thể!”
Lúc này, Tần Tử Chu đã phát hiện ra lão Long và Kế Duyên. Lão leo lên đỉnh Yên Hà, đứng trên một khối đá lớn gần đụn mây của hai người, chắp tay thi lễ.
“Tần Tử Chu, ra mắt Kế tiên sinh, ra mắt Ứng tiên sinh!”
Kế Duyên và lão Long đồng thanh đáp lễ chào hỏi.
“Chào Tần công!”
Trình độ mạnh yếu của Tần Tử Chu đã hiện rõ nơi đó, cộng thêm phẩm cách cao thượng của lão, ngay cả một người luôn cao ngạo như lão Long cũng phải tỏ ra tôn trọng Tần lão đôi phần.
Một lát sau, ba người cười nói đi xuống núi. Lúc đến gần Vân Sơn Quan, Tề Tuyên và Tề Văn đã vội vàng chạy ra bên ngoài nghênh đón.
“Kế tiên sinh, Ứng tiên sinh! Các ngài đã tới!”
“Ra mắt Kế tiên sinh, Ứng lão tiên sinh!”
Hai người bọn họ hành lễ, trên mặt đầy vẻ vui mừng. Tuy chuyện tu hành gần đây chưa đi vào quỹ đạo nhưng việc cảm nhận được các loại vận luật của thiên địa linh khí quả thực tuyệt vời không thể tả nổi.
“Ha ha ha ha, Thanh Tùng đạo trưởng, ta lại đến nếm thử trù nghệ của ngài đây, nhận lấy!”
Kế Duyên vung tay áo, sau đó một bong bóng bao lấy sóng nước và ba con cá mè hoa của Thông Thiên giang vẫn còn đang thở ra bong bóng trong đám rêu bay ra. Tề Tuyên và Tề Văn vô thức đưa hai tay chụp lấy.
“Bịch…”
Hai người cùng lui về phía sau mấy bước mới đứng vững được, vẻ mặt cẩn thận lại có chút bối rối. Lúc này, bọn họ phát hiện ra bong bóng nước kia tiếp xúc với bốn cánh tay mà không bị vỡ, dù khá nặng nhưng không đến mức nâng không nổi.
“Nhanh lên, nhanh lên, thả vào trong vại nước!” “Vâng vâng, đi nào!”
Hai người hứng chí bừng bừng giơ mấy con cá lớn lên, ngay sau đó thả vào cái vại nước trong phòng bếp.
“Ầm bịch…”
Bong bóng vỡ tan, trực tiếp lấp đầy vại nước vốn chỉ có non nửa. Ba con cá cũng vui vẻ bơi lội dưới nước.
“Bơi đi, bơi đi, chẳng còn bao lâu nữa đâu!”
Tề Văn cười ha hả nói với mấy con cá một câu.
Giờ phút này, trên chủ điện của đạo quán có hai bóng xám chạy vụt qua, sau đó chui vào phòng bếp, bò lên vại nước. Đây chính là hai con chồn nhỏ. Bọn chúng nằm trên thành vại nhìn vào trong nước, cả đời này chưa từng thấy con cá nào lớn như vậy.