Tiểu quỷ sợ An Ca và Thẩm Hàm Nguyệt nên không chạy trốn, nhìn người đàn ông kia chạy đến trước mặt mình.
Người này có chút kỳ lạ: “Ha, sao tiểu quỷ ngươi không chạy?”
Tiểu quỷ: “…” Phía sau ngươi có hai sát thần, có điên mới dám chạy.
Trong miệng người đàn ông lẩm bẩm, hắn giơ kiếm gỗ đào, sau đó lấy ra một lá bùa trong chiếc quần cộc hoa, dính lên gáy tiểu quỷ.
Tiểu quỷ lập tức hóa thành một luồng khói xanh, cuối cùng chỉ còn lại lá bùa kia phất phơ rơi xuống đất.
“Hắn làm gì vậy?” Minh Thù hỏi Thẩm Hàm Nguyệt ở phía sau.
Thẩm Hàm Nguyệt nghĩ một chút: “Chắc là thiên sư. Lá bùa hút quỷ, kiếm gỗ đào… chắc chỉ là để làm màu.”
Thẩm Hàm Nguyệt mặt không đổi sắc nói ra hai từ làm màu, chẳng biết vì sao Minh Thù cảm thấy rất khôi hài.
Thiên sư chỉ là một đám người tu luyện cầm giấy phép đi bắt quỷ. Đương nhiên cũng không chỉ là bắt quỷ, còn có các loại bát quái phong thủy gì đó.
“Kỳ lạ, sao hôm nay tiểu quỷ lại dễ đối phó vậy, đều không phản kháng.” Người đàn ông cầm lá bùa, mang kiếm gỗ đào, lộ vẻ mặt kỳ quái. Sau đó hắn xoay người liền thấy Minh Thù và Thẩm Hàm Nguyệt đứng đối diện bên đường, người đàn ông nhảy bật tại chỗ, hét to một tiếng: “Quỷ!”
Khóe miệng Minh Thù giật một cái.
Từ đâu nhảy ra một tiểu yêu tinh đầu óc không bình thường vậy.
Làm thiên sư thấy quỷ thì có gì phải hét.
Mới vừa rồi ngươi còn thu một con quỷ đó thôi!
Người đàn ông hét xong có lẽ cũng phát hiện mình là thiên sư, lúc này đã tỉnh táo lại, vác kiếm gỗ đào đối diện với Minh Thù.
Một lát sau người đàn ông kia hấp ta hấp tấp chạy đến, hắn nhìn thẳng về phía Thẩm Hàm Nguyệt: “Cô là dẫn hồn giả?”
Có lẽ thiên sư và dẫn hồn giả chưa từng gặp nhau nhưng nhất định là có biết về nhau. Đôi khi gặp phải khó khăn, dẫn hồn giả cũng sẽ liên thủ với thiên sư.
Mà thiên sư thực lực cao thâm cũng có thể nhận ra dẫn hồn giả. Người đàn ông này nhìn không chính thống, thực lực chắc không tồi.
Thẩm Hàm Nguyệt không phản ứng.
Người đàn ông lại nhìn về phía Minh Thù, tò mò hỏi: “Cô là thứ gì vậy?”
Dẫn hồn giả lại đi theo sau cô… Càng khả nghi hơn là, hắn không nhìn ra cô là người hay quỷ. Trên người cô không có sinh khí, cũng không có âm khí.
Thẩm Hàm Nguyệt trừng mắt, lạnh lùng liếc người đàn ông.
Minh Thù nhìn hắn, giọng mang ý cười: “Ngươi không nhìn ra ta là quỷ? Thiên sư ngươi đi cửa sau sao?”
“Quỷ?” Ánh mắt hắn chuyển một vòng trên người Thẩm Hàm Nguyệt, chớp chớp mắt, sau đó dùng kiếm gỗ đào chỉ vào Minh Thù: “Mẹ nó, cô đừng nói với tôi, cô là từ dưới đó lên!”
Thiên sư có quan hệ mờ nhạt với địa phủ, không được tốt lắm nhưng cũng không tính là tệ, thỉnh thoảng có thể hợp tác một chút.
Mặt của Thẩm Hàm Nguyệt sắc lạnh hơn, đưa tay lên đè kiếm gỗ đào của hắn xuống.
Có khả năng người đàn ông kia cũng cảm thấy sai sai, thu lại kiếm gỗ đào, hắn nheo mắt hưng phấn hỏi: “Thành phố Đông Hoa xảy ra chuyện lớn gì mà kinh động dưới đó?”
Ý này của hắn, hiển nhiên cũng không phát giác được điểm khác thường của thành phố Đông Hoa.
Người đàn ông này tên Tạ Hồi.
Là thiên sư bản xứ của thành phố Đông Hoa, theo như hắn nói, hắn vô cùng nổi tiếng, tiểu quỷ nghe tên hắn là run sợ.
“Khác thường?” Tạ Hồi đạp lên dải sáng, mang kiếm gỗ đào quay người bước đi: “Gần đây không có chỗ nào kỳ quái, ngay cả quỷ cũng bớt đi không ít.”
“Quỷ bớt đi không ít?” Minh Thù nhìn về phía Thẩm Hàm Nguyệt.
Không đợi Thẩm Hàm Nguyệt trả lời, Tạ Hồi cười ha hả: “Dẫn hồn giả chỉ có thể kiểm tra người chết trong vòng bảy ngày rồi đưa về địa phủ. Nếu có quỷ chạy trốn, trừ khi gặp phải, nếu không thì dẫn hồn giả cũng không điều tra được. Nhưng thiên sư chúng ta thì khác, nghề chính là bắt quỷ, cho dù là quỷ chết bao lâu đi nữa. Gần đây đã bớt đi không ít quỷ, nửa đêm nửa hôm ra ngoài mà chỉ gặp được một tên.”
Nói đến khúc sau, Tạ Hồi lại buồn bực.
“Ta chưa từng chú ý.” Thẩm Hàm Nguyệt nói: “Gần đây vẫn luôn bận điều tra…”
“Điều tra cái gì?” Tạ Hồi hiếu kỳ.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà khiến cả địa phủ phải lên đây.
Thẩm Hàm Nguyệt không thể nói nhưng Minh Thù có thể: “Gần đây quỷ bị đưa về địa phủ mất tích ly kỳ.”
Tạ Hồi kinh ngạc: “Ai dám chọc tới địa phủ, không muốn sống hả?”
“Ta cũng rất tò mò.” Minh Thù nghiêm túc gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Hàm Nguyệt: “Cô có thể cho tôi ít đồ ăn không?”
Trọng tâm câu chuyện nhảy quá nhanh. Thẩm Hàm Nguyệt sửng sốt, khuôn mặt nhỏ lãnh đạm cũng xuất hiện chút không tự nhiên.
An Ca đại nhân cũng cần ăn uống sao?
***
(1) Qủy sai: Qủy được phân phó công việc.