Hoàng hậu nhìn cảnh tượng bên ngoài, ngơ ngác một hồi lâu. Cuối cùng, bà đột nhiên hỏi: “Sao một người giống như cậu mà lại chẳng có danh tiếng gì vậy?”
“Tôi là một nhà khoa học nổi tiếng.” Cố Thanh Sơn đáp.
Hoàng hậu thở dài, nói: “Chúng ta cứ phải tiếp tục phòng thủ như vậy sao?”
“Dĩ nhiên không thể, như vậy quá bị động.” Cố Thanh Sơn trả lời. Hắn suy xét một hồi rồi nói: “Lần Hoàng đế bệ hạ ra ngoài đi săn một mình đó, là ở nơi nào?”
“Hoang Vân cốc.” Hoàng hậu nói.
Trong lòng Cố Thanh Sơn trầm xuống.
Vậy là đúng rồi.
Kết cục của thế giới, sắp bắt đầu rồi.
“Tôi phải lập tức đến đó xem thế nào.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vậy còn ta thì sao? Cả con gái ta nữa, cậu đi rồi hai người bọn ta phải làm thế nào?” Hoàng hậu vội hỏi.
“Tôi đã sắp xếp một người bạn rất đáng tin đến đây để bảo vệ người, dĩ nhiên, nếu như người nguyện ý chi trả một ít thù lao, bằng hữu của tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
“Thù lao kiểu gì?” Hoàng hậu siết chặt nắm đấm, hỏi.
“Tiền.” Cố Thanh Sơn phun ra một chữ.
Hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm. Đối với Hoàng thất Phục Hi mà nói, thứ không đáng giá nhất chính là tiền.
“Đồng ý.” Bà nói.
“Có điều, muốn bay vào không phận hành cung, phải có sự cho phép của người.” Cố Thanh Sơn nói.
“Chỉ cần có thiệp mời điện tử của ta, sẽ không phải chịu bất kì ngăn trở gì nữa.” Hoàng hậu nói.
“Thời gian cấp bách, tôi cần người phải mở cửa những vùng bị cấm bay, để bọn họ trực tiếp hạ cánh xuống hành cung trước.”
“Vậy thì cần có quyền hạn tối cao, một khi ta áp dụng nó, toàn bộ hệ thống phòng ngự của hành cung cũng sẽ biết.”
“Lát nữa hãy dùng, tôi gọi người đồng hành tới đã.” Cố Thanh Sơn nói. Hắn lấy quang não cá nhân ra, kết nối với Trương Anh Hào.
“Chuyện gì?” Trương Anh Hào hỏi.
“Có mối làm ăn.” Cố Thanh Sơn đáp.
“Làm gì?”
“Bảo vệ một nhân vật quan trọng.”
“Đại ca, chỗ tôi là tổ chức sát thủ, không phải công ty an ninh.” Trương Anh Hào bất lực nói.
“Vậy tôi giới thiệu cho anh một mối làm ăn khác.” Cố Thanh Sơn đáp.
“Nói.”
“Giết chết tất cả những người muốn tiếp cận mục tiêu.”
“… Được rồi, thù lao tính thế nào? Đợi đã, đừng nói cậu lại cho tôi làm không công đấy, chỗ tôi còn có hàng tá cái miệng đang chờ ăn đây.” Trương Anh Hào than khổ nói.
“Tiền không thành vấn đề.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ai mà hào phóng vậy?” Trương Anh Hào hoài nghi hỏi.
“Hoàng thất Phục Hi.”
“Khách lớn tôn quý.” Trương Anh Hào huýt sáo một cái: “Tôi lập tức dẫn người tới, đưa địa chỉ đi.”
“Đế quốc Phục Hi, hành cung trên ốc đảo sa mạc.”
“Hôm nay là ngày cá tháng Tư à? Đó là địa bàn của Hoàng đế Phục Hi mà! Dựa theo thông tin của tôi, ông ta đang nghỉ ngơi ở đó, cậu muốn tôi đi bảo vệ ông ta?”
“Không, tôi giết ông ấy rồi, anh dẫn người tới bảo vệ Hoàng hậu.”
“Cậu giết ông ta! Cậu giết Hoàng đế Phục Hi!” Trương Anh Hào không thể tin nổi, kinh hãi thét lên.
“Không thật sự là ông ấy, là người nhân bản thôi.”
Trương Anh Hào ý thức được mức nghiêm trọng của chuyện này, giọng nói liền trầm xuống.
“Cậu muốn bảo tôi bảo vệ ai?”
“Hoàng hậu điện hạ.”
“Tôi cần có quyền thông hành trên không.”
“Quyền hạn sẽ lập tức ban cho anh, trước tiên bảo Liêu Hành dùng Bước nhảy siêu tốc đưa mấy người đến sa mạc Phục Hi, sau đó anh nhanh chóng dẫn người tới. Tình hình rất phức tạp, đem theo mấy người có năng lực đi.”
“Lập tức đến ngay!”
Cuộc gọi kết thúc.
Cố Thanh Sơn đang muốn nói chuyện với Hoàng hậu, đột nhiên tiếng gõ cửa lại vang lên.
Cốc!
Cốc!
Cốc!
“Chuyện gì?” Hoàng hậu bình tĩnh hỏi.
“Bọn thần có chuyện cần bẩm báo.” Người bên ngoài nói.
Nghe tiếng này thì phải có đến khoảng chục người.
Sức mạnh cường đại toả ra từ trên cơ thể bọn họ, trong giọng cũng mang theo sự nóng nảy cùng sát ý.
Hiển nhiên, đã có chuyện bất ngờ xảy ra, vì vậy bọn họ cũng trở nên sốt ruột.
Sắc mặt Hoàng hậu trắng bệch, đám người này thật sự giết mãi không hết.
Cố Thanh Sơn nắm chặt Địa kiếm, đi tới cửa, nói: “Mời vào.”
Cửa lập tức mở ra, Cố Thanh Sơn vận chuyển linh lực toàn thân, đánh ra một đòn toàn lực.
Bí kiếm, Hồng Lưu.
Đây là kiếm quyết cực kỳ mạnh mẽ tới từ một thế giới khác, thế giới Tu hành.
Hàng ngàn hàng vạn kiếm quang hóa thành lũ lụt cuộn trào mãnh liệt, ầm ầm lao ra cửa.