Cô cẩn thận hỏi qua điện thoại, giọng nói vẫn mềm mại như trước, thậm chí vì muốn lấy lòng người đàn ông này, cô ta còn cố ý mang theo một chút ý vị đáng thương.
Đáng tiếc, Hoắc Tư Tước nghe xong, khuôn mặt đẹp trai lập tức trở nên lạnh lẽo.
Không nói một lời nào, hắn cúp máy.
Cố Hạ: “…”
Cô ta ở nước ngoài ngay lập tức ném điện thoại di động của mình đi!
Tại sao?
Tại sao hắn lại đối xử với cô ta như thế? Cho dù là cô ta lừa hắn, nhưng mà thư bốn năm sau, thật sự đều là cô ta viết, bốn năm sau với sáu năm trước, không phải đều thư thôi sao?
Cô ta lại phát điên nữa.
Cố Thanh Liên nghe thấy động tĩnh đi vào: “Con đang làm gì vậy? Không phải dì đã nói vậy sao? Bảo con đừng gọi cho hắn nữa.”
Cố Hạ kích động cả khuôn mặt lập tức có chút méo mó: “Vì sao con không được gọi điện thoại cho anh ấy? Con không làm sai, con cũng đã viết thư cho anh ấy, tại sao anh ấy chỉ nhận sáu năm của người phụ nữ đó? Không nhận của con?”
Cô ta gào giọng lên hỏi từng chữ từng chữ.
Nhưng thật ra cô ta không biết, Hoắc Tư Tước cũng không nhận được bức thư sáu năm của Ôn Hủ Hủ.
Lúc đầu khi biết chuyện, hắn cũng rất tức giận, không thể chấp nhận, oán hận đối với cô đã đạt đến mức cao chưa từng có, nếu không hắn sẽ không muốn lập tức ly hôn với cô!
Tuy nhiên, sau đó xảy ra chuyện lớn.
Hắn vốn tưởng rằng mình hận cô, ghét cô, nhưng đêm đó nghe được chuyện này, hắn vội vàng quay về nhìn thấy cô chết đi sống lại ở trong phòng thẩm vấn.
Đột nhiên hắn hoảng sợ.
Hắn chưa bao giờ nghĩ bản thân cũng biết sợ.