Hán tử lúc đầu nói: “Muốn báo danh phải đến Biên Hoang đại khách sạn, bất quá hơn ba mươi đoàn tiếp theo đã đủ chỗ rồi!”
Gã thiếu niên tức giận: “Ta không quan tâm! Ngày mai ta nhất định phải đến Biên Hoang tập, bằng không bản cô nương sẽ làm cho Dĩnh Thủy bang các ngươi…Ôi !”
Hai người đồng thời trợn mắt nhìn gã, cùng hét lên: “Bản cô nương?”
Gã thiếu niên bỏ nón ra, một mái tóc mượt như mây liền xõa ra hai bên vai, biến thành một tiểu mỹ nhân xinh tươi ngát hương, mắt phượng hàm đầy sự giận dữ nói: “Bản cô nương thì bản cô nương! Ta đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ, chính là tiểu Bạch Nhạn Doãn Thanh Nhã, đủ tư cách làm kẻ thù không đội trời chung với Hoang nhân rồi nhé! Ta đã đến Biên Hoang đại khách sạn báo danh tham gia đoàn du ngoạn lại bị nói giọng khinh thường là hôm nay đã đóng cửa, ngày mai xin đến sớm, làm bản cô nương đánh cho ba tên khốn nạn đó bò lê bò càng ra mới chịu nói phải đến đây làm thủ tục. Các ngươi hiện giờ lại muốn nói ta quay lại cái quỷ tặc điếm ấy, Doãn Thanh Nhã ta dễ khinh phụ lắm à? Ta không thèm, ngày mai mà không lên được thuyền đến Biên Hoang tập thì ta sẽ kéo sập cái tổng đàn vô dụng của các ngươi.”
Nàng vẫn dùng cái giọng cộc cằn thô lỗ, tuy phi lý câu nào câu nấy thóa mạ người ta, nhưng giọng nói ngọt ngào như hoàng oanh bay lượn trên thung lũng rót vào lòng người, khiến kẻ khác hy vọng được nàng tiếp tục thóa mạ.
Hán tử cao vội bảo: “Doãn tiểu thư đừng giận, là do tiểu nhân có mắt không biết Thái Sơn, Doãn tiểu thư muốn ngồi thuyền nào thì cứ lên thuyền ấy, nhất thiết đều là tiểu nhân phụ trách hết.”
Tiếp theo ngầm huých hán tử lùn vẫn đang ngẩn ngơ nhìn Doãn Thanh Nhã, quát lên: “Còn đứng ngẩn ngơ ra đấy làm gì? Còn chưa mau đi thông báo cho lão đại biết tiểu Bạch Nhạn đại tiểu thư lão nhân gia đến rồi.”
Doãn Thanh Nhã phì cười: “Cái gì mà tiểu Bạch Nhạn đại tiểu thư lão nhân gia, nhà người đột nhiên phát cuồng rồi à?”
Hán tử lùn nhìn thấy thần thái tươi cười yêu kiều động nhân của nàng, tựa như đóa tiên hoa nở rộ kiều diễm, miệng thì đáp ứng nhưng chân lại mọc rễ không nhúc nhích nửa tấc.
Hán tử cao cũng quên cả trách mắng nói: “Doãn tiểu thư đã biết chuyện Cao gia chưa? Huynh ấy…..”
Doãn Thanh Nhã ngắt lời: “Không cần lải nhải lảm nhảm, chán chết đi được. Tiểu tử Cao Ngạn đạo hạnh thế nào, ta há không biết hắn giả chết lừa người ta sao? Đưa tay ra đây.”
Hán tử cao còn chưa kịp hiểu để có phản ứng thì hán tử lùn đã chìa cả hai tay ra như bị ma ám.
Doãn Thanh Nhã thò tay vào bọc, lấy ra mấy đĩnh vàng, quẳng vào tay gã, cười nói: “Giao đủ phí tham gia đoàn rồi nhé! Theo quy củ giang hồ là không được thất hứa đâu đấy. Ngày mai thuyền khởi hành lúc nào?”
Hán tử cao cung kính nói: “Giờ thìn ngày mai thuyền sẽ khởi hành.”
Doãn Thanh Nhã hoan hỉ quay người đi luôn.
Hán tử cao gọi to: “Doãn tiểu thư nghe qua bài thuyết thư ‘Cao tiểu tử hiểm trung mỹ nhân kế’ tại Biên Hoang đại khách sạn chưa?”
Tiếng Doãn Thanh Nhã uyển chuyển vọng lại: “Có quỷ mới hứng thú đi nghe đồ lường gạt đó.”
Yến Phi leo lên đỉnh một ngọn núi cao, đêm mát lành như nước, từng trận gió thổi tới làm quần áo chàng tung bay phất phơ, tựa như muốn theo gió mà đi.
Hoài Thủy ở xa xa phía trước nhìn không rõ, chầm chậm trôi. Rừng núi và thảo nguyên hoang dã chìm trong bóng tối, tựa như nhân gian mộng cảnh, ngoại trừ bầu trời mênh mông sâu thẳm ra, những thứ khác dường như đều không hề tồn tại.
Nhân gian tốt đẹp như vậy, vì sao lại luôn luôn có nhiều việc làm đau lòng người như vậy.
Buổi tối lúc li khai Mặc Sĩ Minh Dao khiến chàng cảm thấy lại nỗi buồn bi thống và đau thương lúc sinh tử biệt ly cùng với mẹ, lúc đó chàng như đã mất hết mọi cảm giác, biến thành người không có hồn phách, chỉ còn lại thân xác biết đi, cuộc đời không còn một chút xíu ý nghĩa nào nữa.
Cũng chính trong tâm trạng không luyến tiếc sinh mệnh, chàng đã thích sát thành công Mộ Dung Văn ở phố hoa nổi tiếng nhất Trường An, hoàn thành lời thề trước mộ của mẹ chàng.
Nếu mọi thứ chỉ là một phần của giấc mộng nhân thế, chàng có thể tiếp nhận được chăng?
Có một việc mà chàng không thể phủ nhận được, sau khi biết được sự tồn tại của Tiên môn, chàng không thể hồi phục được tâm trạng trước kia. Chàng luôn luôn hoài nghi – hoài nghi tất cả mọi sự trước mắt.
Cho nên chàng thật không hiểu Tôn Ân.
Lão nhằm vào Tạ Đạo Uẩn tập kích, rõ ràng là công khai tuyên bố khiêu chiến với chàng.
Lão vì sao lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy?
Bất luận đạo pháp hay võ công, Tôn Ân đều đứng trên chàng, tuyệt đối không kém. Chàng đã cảm ứng được Tiên môn, Tôn Ân cũng sẽ cảm ứng được. Đã biết được đích xác có chuyện phá không mà đi thì thế gian đấu tranh cừu hận giết chóc này đối với lão còn có ý nghĩa gì? Sao không theo đúng phương hướng này mà khổ công tu luyện? Luyện thành tuyệt kĩ bí truyền khôn lường từ cổ xưa “Phá toái hư không”, thành tiên thành thánh, bạch nhật phi thăng mà đi, lại muốn làm cái hành động nhỏ nhặt dạng này.
Chàng quả thực không rõ.
Giết chết Yến Phi chàng thì có tác dụng gì? Lẽ nào làm như vậy có thể làm thần tiên phá không mà đi?
Yến Phi ngấm ngầm cảm thấy trong đó có nguyên nhân mà chàng khó có thể lý giải được. Tôn Ân không những không phải là kẻ ngu dốt, mà còn là chi sĩ đại trí tuệ. Lão sáng lập Thiên Sư đạo phản Tấn, chàng cũng khó mà bình luận. Đúng hay sai chỉ là vấn đề lập trường. Nói đến hoàng triều của dòng họ Tư Mã, Tôn Ân đương nhiên là đại nghịch bất đạo, nhưng đối với dân Nam phương bị áp bức bóc lột mà nói, lão chính là cứu tinh.
Vô luận thế nào, quyết chiến với Tôn Ân, đã tựa như mũi tên đặt sẵn trên cung, ở vào thế tất phải phát ra. Bất luận cục diện cuộc chiến sẽ như thế nào, ai thắng ai bại, đều không thể ảnh hưởng đến trường quyết chiến liên quan tới bí mật của tận cùng sinh mệnh vượt trên tất cả này.
Chàng tuyệt đối không thể thua được, bằng không tất cả đều phải kết thúc.
Đồ Phụng Tam và Tư Mã Nguyên Hiển cùng sánh vai đứng trên tầng hai của Vũ Bình đài, nhìn Hoài Nguyệt lâu cao ngất ngưởng ở bờ đối diện qua song cửa sổ. Mọi chuyện vẫn bình an hoà thuận. Thuyền bè qua lại, ở bên tay phải là Chu Tước kiều vắt ngang Tần Hoài hà nối hai bờ nam bắc, chỉ thấy mố sắt, trụ sắt cùng xích sắt. Chiếc xích sắt cực lớn buộc mấy chục chiếc thuyền lại, hình thành cây cầu phao trứ danh nhất Kiến Khang. Sự tồn tại hay phá huỷ nó đại biểu cho chiến tranh hay hoà bình của Kiến Khang.
Suy đoán của Khoái Ân đã truyền vào tai họ.
Tình huống nhìn như không thể đã thành sự việc có khả năng phát sinh nhất trong tương lai, nếu không thì không thể giải thích vì sao đến thời khắc này địch nhân vẫn chưa có động tĩnh gì. Có một cách giải thích khác là Can Quy căn bản không biết được buổi tụ hội ở Hoài Nguyệt lâu.
Có tiếng bước chân truyền lại.
Hai người chuyển thân nhìn lại, bất ngờ ngoài ý liệu của cả hai người, không chỉ Trần công công đến mà cả Tư Mã Đạo Tử quyền khuynh loát Kiến Khang cũng đến, còn có thêm sáu bảy cận vệ hảo thủ nhất lưu. Toàn thể mặc kình trang dạ hành chỉ rõ rằng Tư Mã Đạo Tử muốn tự thân xuất trận.
Cận vệ lưu lại tại cầu thang dẫn lên lầu, Tư Mã Đạo Tử và Trần công công bước đến chỗ hai người, Trần công công đi sau một chút, thần thái lạnh lùng, ngược lại với vẻ tươi cười xuất hiện trên khuôn mặt củaTư Mã Đạo Tử: “Tình hình thế nào?”
Đồ Phụng Tam cung kính thi lễ nói: “Phụng Tam thỉnh an vương gia.”
Tư Mã Đạo Tử đến giữa hai người nói: “Không cần đa lễ, ta đang nhàn rỗi vô sự nên mới đến xem nhiệt náo.”
Trần công công đứng sau lưng Tư Mã Đạo Tử gần Đồ Phụng Tam. Nếu như lão đột nhiên cùng Tư Mã Đạo Tử đồng xuất thủ, khẳng định với năng lực của Đồ Phung Tam cũng khó thoát chết.
Tư Mã Nguyên Hiển vui vẻ nói: “Có cha đến chỉ huy đại cục, chuyện đêm nay lại càng vạn vô nhất thất.”
Tư Mã Đạo Tử đột nhiên nhớ đến Vương Quốc Bảo, tình cảnh tự mình giết hắn hôm đó hiện về trong tâm trí, nói: “Ta khó có cơ hội thi triển chân tay, bỏ qua thì thật đáng tiếc.”
Nói không đề phòng Tư Mã Đạo Tử và Trần công công là hoàn toàn trái ngược với tính cách của Đồ Phụng Tam, nhưng hắn biết đối phương có thể có ý dò xét mình, không chỉ không nên ngầm phòng bị, mà còn phải cố gắng thể hiện mình không có ý cảnh giác để không làm đối phương sinh lòng cảnh giác, để lộ địch ý trong lòng. Cảm giác này xác thực không dễ chịu.
Đồ Phụng Tam lại hiểu rõ Lư Tuần tối nay khó có thể thừa cơ hội nước đục thả câu, vì Tư Mã Đạo Tử có mặt ở đây trợ trận, không chỉ làm thực lực của bọn họ tăng cao, càng khiến Trần công công khó mà ám trợ Lư Tuần, thậm chí không có cách gì truyền tin tức cho Lư Tuần được.
Đương nhiên, đó là giả thiết Trần công công quả thực có quan hệ với Tôn Ân.
Lư Tuần có thể đang mai phục ở quanh đây, nhưng vì hắn không thể nắm được tình hình mới nhất, nên chỉ có thể chờ thời hành động, tùy cơ ứng biến. Nếu như mọi việc theo dự đoán của Khoái Ân xảy ra, Lư Tuần khẳng định không có cơ hội.
Khoái Ân chính là nhân tài hiếm có, thảo nào Hầu Lượng Sinh phải tự mình nhờ hắn giúp đỡ.
Thanh âm Tư Mã Đạo Tử tràn đầy uy nghiêm truyền đến: “Hiện tại tình hình thế nào? Tất cả xem ra bình tĩnh phi thường, không có chút nào khác lạ.”
Tư Mã Nguyên Hiển đáp: “Cho đến bây giờ, chúng ta vẫn chưa phát hiện được hành tung của kẻ địch.”
Tư Mã Đạo Tử ngẩn ra hỏi: “Phải chăng tin tức tình báo có gì sai sót?”
Đồ Phụng Tam nhìn về phía thánh địa Đông ngũ tầng của Hoài Nguyệt lâu, nói: “Đó chính là chỗ cao minh của Can Quy, cũng là sách lược thích sát siêu quần trác việt nhất. Trước sự việc thì chẳng thấy nửa điểm triệu chứng, đến khi hắn phát động thì quyền chủ động đã hoàn toàn nằm trong tay hắn, lại có thế lôi đình vạn quân. Nếu lúc ấy chúng ta mới tỉnh ngộ ra thì mọi chuyện đã quá muộn.”
Tư Mã Đạo Tử trầm giọng: “Tốt! Các ngươi đã đoán được thủ đoạn của Can Quy rồi, nhanh nói ra để bản vương xem xét.”
Đồ Phụng Tam cười nói: “Chuyện này nên để cho công tử tự mình nói ra.”
Hành động này của Đồ Phụng Tam rất cao minh, thừa cơ dâng một phần đại lễ lên cho Tư Mã Nguyên Hiển, cố ý dùng từ hàm hồ, để nói là Tư Mã Nguyên Hiển hiểu rõ kế hoạch thích sát Can Quy, chỉ cần Tư Mã Nguyên Hiển chấp nhận là mọi việc không liên quan gì đến Khoái Ân. Nếu như liên quan đến Khoái Ân, không chỉ tốn miệng lưỡi giải thích Khoái Ân từ đâu mà ra, mà còn bộc lộ rõ nhân tài bên mình, đối với bọn họ có hại mà không có lợi.
Quả nhiên Tư Mã Nguyên Hiển lập tức ưỡn ngực, bộ dạng coi suy đoán của Khoái Ân như ý kiến của mình, hướng đến cha già tranh công.